Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Sao Phá Quân: ý chỉ người này có tài, dũng mãnh; Sao Tử Vi: là ngôi sao đứng đầu trong bói toán kinh dịch, người có Tử Vi mệnh nghĩa là có số làm vua.
Chùa Thượng Phật nằm trên núi cao của quận Hà Gian, từ chân núi đến sân chùa tổng cộng có 999 bậc thang gạch xanh, cong cong uốn khúc, trải dài đến tận đỉnh núi. Trên đường lên chùa, còn có vài ba tốp khách hành hương lên chùa bái phật qua lại, trong tay xách giỏ đựng vài đồ lễ như hương, nến...
Khương Bồng Cơ không tin thần phật nhưng không thể không thừa nhận, chùa Thượng Phật này từ chân núi đến đỉnh núi, cảnh sắc khắp nơi đều chứa đựng thiền ý.
Suối nước róc rách, cổ thụ che trời, bên tai thấp thoáng tiếng chuông chùa trầm bổng và tiếng tụng kinh niệm phật bình thản từ xa vọng lại.
Sắc trời dần chuyển sáng, những ngọn núi trùng trùng điệp điệp phía xa được bao phủ trong ánh sáng đỏ cam của bình minh cùng với Phật âm khiến lòng người yên tĩnh lại chào đón một ngày mới bắt đầu.
Cho dù là người coi thường thần phật như Khương Bồng Cơ, lúc này cũng cảm thấy lòng dạ khoáng đạt hơn nhiều.
Guốc gỗ gõ trên nền đá vang lên những tiếng lộc cộc, từng bước nối tiếp nhau, nhịp chân bước mang theo ý vị nhàn nhã.
Liễu Xa mặc một bộ quần áo mới tinh màu xanh thẫm, kích cỡ cũng vừa người hơn bộ quần áo mặc tối qua nhiều, cũng càng khiến cho dáng người gầy gò của ông hiện rõ hơn. Mái tóc đen được búi cẩn thận, mặt mũi cũng được chỉnh trang sạch sẽ, ngăn nắp, trên người còn vương mùi đàn hương. Gương mặt từ đầu tới cuối đều hiện vẻ nghiêm túc, trịnh trọng, có thể thấy ông rất xem trọng lần tạ lễ này.
Trong tay Khương Bồng Cơ cầm một hộp đựng thức ăn, bên trong đựng hương nến, đèn dầu, tiền giấy cùng với hoa quả cần dùng khi tạ lễ mà quản gia đã chuẩn bị trước. Đương nhiên, cô cũng đã âm thầm ước lượng qua trọng lượng của cái hộp này, sức nặng của nó không phù hợp với đồ vật thực tế, nói không chừng trong hộp này còn có thêm vàng bạc.
“Khi hai người anh của con chết yểu, A Mẫn đã leo từng bậc từng bậc một lên chùa Thượng Phật, cầu xin Phật Tổ rủ lòng thương...”
Cho dù vẫn giữ được nhịp bước thong dong và tần suất hô hấp, nhưng sức khỏe của Liễu Xa vốn không được tốt lắm, mới leo hết được một phần ba, trên trán ông đã rịn mồ hôi.
“Không phải phụ thân đã từng nói rằng, sức khỏe của mẫu thân không tốt sao? Tại sao còn để mẫu thân làm vậy? Nhiễm bệnh nặng không tìm thầy tìm thuốc, cầu thần bái phật có tác dụng gì đâu?” Khương Bồng Cơ không hiểu, theo như phán đoán của cô, vị “mẹ hời” này của cô không giống người sẽ tin vào thần phật.
“Đúng thế, chữa bệnh vốn là chuyện của thầy thuốc, cầu thần bái phật thì có tác dụng gì? Nếu như thần phật trên trời mà có tác dụng thì hai anh của con sao lại chết yểu? A Mẫn vốn cũng xì mũi coi thường thần phật, nhưng mà... đã đến mức cùng đường rồi thì đừng nói là thần phật, cho dù có là thần côn* đi chăng nữa cũng có thể coi là cọng rơm cứu mạng.”
*Thần côn: chỉ thầy bói dạo, chuyên đi lừa đảo.
Bước một bước, lạy một lạy, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ lại tính mạng của con mình. Những cú đả kích liên tiếp đã lấy mất nửa cái mạng của vợ ông, thế này khác nào cũng luôn cái mạng của ông đâu? Khuyên không được, ngoại trừ việc cùng làm những chuyện ngốc nghếch với A Mẫn ra thì ông còn có thể làm thế nào được nữa đây? Ông chỉ hận bản thân mình không phải là thầy thuốc, không chữa nổi bệnh, không cứu được con...
“May mắn, con vẫn còn sống. Hôm nay đến đây tạ lễ, mong rằng mẹ con và anh con đều có thể nhìn thấy, bảo vệ con sau này khỏe mạnh hạnh phúc.”
Tâm tình Khương Bồng Cơ trầm xuống, nhưng mà cô không phải là Liễu Lan Đình, “Phụ thân đã nhìn ra, biết rõ con không phải là...”
“Con chính là đứa con gái mà A Mẫn mong muốn... đừng nghĩ linh tinh.” Liễu Xa dường như đã quen giở chiêu xoa đầu, ỷ mình đang đứng cao hơn hai bậc thang nên đưa tay xoa đầu Khương Bồng Cơ, căn bản là không mất chút sức nào, “Con có sống tốt, bà ấy ở một thế giới khác mới có thể hoàn toàn yên lòng.”
Khương Bồng Cơ không hiểu, cô nhìn về phía bóng dáng gầy gò của Liễu Xa với ánh mắt nghi hoặc, cô luôn có cảm giác lời của ông còn có một lớp nghĩa khác.
Trời còn chưa sáng, Liễu Xa đã đưa Khương Bồng Cơ và lão quản gia đến chùa Thượng Phật, leo từng bước một lên chùa. Cuối cùng, khi mặt trời lên cao, họ mới leo lên đến đỉnh núi và nhìn thấy chùa Thượng Phật thấp thoáng sau cánh rừng xanh um. Ngôi chùa được sắc xanh bao trùm. Tầng tầng lớp lớp hoa cỏ xanh tươi bao quanh những bước tường viện đã dần phai màu. Mái điện màu xanh xám dưới ánh mặt trời hiện lên mấy phần ý vị khi còn mới. Những cây cổ thụ lâu đời tắm mình trong nắng sớm, bên tai vẳng lại tiếng chuông chùa sâu lắng xa xăm, tiếng chim ríu rít trong trẻo.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Diện tích của chùa Thượng Phật không lớn, nhưng tuổi tác của ngôi chùa lại khiến nó giống như một ông lão đứng trên đỉnh núi, ngày lại ngày nhìn thế sự biến hóa, thay đổi.
“Chùa Thượng Phật được xây dựng trước thời kỳ loạn mười sáu nước, lúc đó Phật giáo hưng thịnh, chùa miếu nhiều vô số kể...” Liễu Xa nói qua một vài thông tin về chùa Thượng Phật rồi dẫn Khương Bồng Cơ đi vào chính điện. Ông chắp tay thi lễ với một vị hòa thượng trung niên, “Liễu Trần Đại sư có ở đây không?”
“Đại sư đã đợi hai vị ở thiền phòng trong thiên điện, mời hai vị thí chủ đi theo tiểu tăng.” Dường như đã có dự liệu từ trước, vị hòa thượng mặc tăng y màu xám đáp lễ lại, giữa hàng lông mày chứa thành ý cùng khiêm nhường.
Khương Bồng Cơ nhàm chán quan sát hoàn cảnh xung quanh, lúc này trong đại điện đã có không ít tín đồ đến lễ chùa, có nam có nữ, có già có trẻ, khiến cho ngôi chùa cổ kính có chút nặng nề này thêm vài phần sinh khí. Đang nghĩ đến đó cô liền nghe thấy tiếng Liễu Xa gọi mình.
Đi qua một đoạn hành lang, Khương Bồng Cơ cùng Liễu Xa đi đến trước một căn thiền phòng. Họ còn chưa bước chân đi vào đã nghe thấy tiếng một vị hòa thượng già hỏi thăm Liễu Xa.
“Từ biệt bảy năm, đã lâu không gặp Liễu thí chủ.”
Liễu Xa bình thản đáp lại: “Tất cả đểu ổn cả.”
“Trong lòng Liễu thí chủ vẫn còn oán hận, có lẽ là khó mà ổn được.”
Khương Bồng Cơ cười thầm trong bụng, câu này của lão hòa thượng có cảm giác muốn ăn đòn.
Lúc này, trong giọng nói của Liễu Xa lộ ra chút oán hận, “Nếu như Liễu Trần đại sư đã biết, hà cớ gì lại còn cố hỏi?”
“Vị này chắc hẳn là ái nữ của Liễu thí chủ và Cố thí chủ?” Lão hòa thượng nhìn thấy Khương Bồng Cơ bước vào thì ngẩng lên nhìn cô, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống, chuỗi phật châu trong tay chuyển động càng lúc càng nhanh, “Thiện tai thiện tai, cửa phật là nơi thanh tịnh, thí chủ tại sao lại đến đây?”
Khương Bồng Cơ không hiểu gì ngẩn ra, trong lòng cũng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, cứ như bị người ta nhìn thấu, rất không thoải mái.
Bởi vì livestream hơi sớm, qua một lúc mới lục tục có người vào xem. Nhìn thấy cảnh tượng này, có người không kiềm chế nổi gửi một cái bình luận.
[Kẻ Đột Nhập đen đủi]: Tui bảo với bác Streamer này, cứ xuyên không thì nhất định thể nào cũng gặp một hòa thượng cực kỳ quỷ quái, định luật rồi đó!
Khương Bồng Cơ thầm nhướng mày, cho dù không biết định luật xuyên không là cái gì, nhưng lão hòa thượng trước mặt này quả thật là rất quỷ quái!
“Đương nhiên là cùng phụ thân đến để tạ lễ, bằng không thì đại sư cảm thấy một sáng sớm đẹp trời thế này không trùm chăn ngủ, phí công phí sức leo núi lên đây để làm gì?” Khương Bồng Cơ không rõ tình hình nhưng vẫn biết điều ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh Liễu Xa.
Câu vừa rồi của cô đã được tính là bất kính, nhưng vị hòa thượng đức cao vọng trọng trước mặt này lại chẳng hề tức giận chút nào, ngược lại còn cười hiền hòa đáp, “Tử Vi Phá Quân, Đế khí ẩn hiện, nhưng sát khí trên người quá nặng, tốt quá hóa dở.”
Lão hòa thượng bình thản tự tại nói: “Tiểu thí chủ vừa rồi bước vào chùa, mang tới huyết khí rất nặng, lấn ép đến mức Phật khí trong chùa dao động bất an. Nếu như không có những bậc thang lên chùa mài mòn chút đi, e rằng...”