Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Câm miệng!” Đối với gã cầm đầu mà nói không có gì quan trọng bằng việc biết được ai đã hại chết Mạc Nương, “Tao đồng ý!”
Đối với đám thổ phỉ nơi này toàn là những kẻ lưu vong không nơi nào để đi mới vào rừng làm cướp, có ai chịu phục ai thật đâu cơ chứ? Mà, hành động của gã cầm đầu rõ ràng đang làm tổn hại đến lợi ích của tập thể, nếu đã như thế không bằng xử lý gã ta rồi sau đó từ từ tận hưởng mỹ nhân. Dù sao bọn chúng cũng chẳng có cái gọi là người trong lòng, thủ đoạn của cái đứa con gái thối tha này chẳng có uy hiếp gì với bọn chúng cả.
Khi đám thổ phỉ đang nghĩ như vậy thì Khương Bồng Cơ đột nhiên chuyển hướng sang gã Nhị đương gia nói: “Muốn biết con trai mày bị bắt đi đâu không?”
Sau đó, tầm mắt của cô lại chuyển sang một tên thổ phỉ khác, “Vợ mày và đám huynh đệ của mày cắm cho mày mấy cái sừng, có muốn biết bao nhiêu cái tất cả không?”
Quần chúng nhân dân: “...”
Lúc này, mấy tên thổ phỉ manh động đều không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Khác với gã thủ lĩnh có một quá khứ bí ẩn, chuyện cậu con trai bị bắt cóc của Nhị đương gia lúc còn trẻ, cả trại có không ít người biết. Không những thế còn biết, “cái đó” của Nhị đương gia tuy còn có thể dùng được nhưng không thể sinh con nối dõi tông đường được.
Không sinh được con thì khác gì hoạn quan?
Cho nên, đứa con trai - hương khói cuối cùng của gã ta cực kỳ quan trọng!
Còn về phần vợ Tứ đương gia cắm sừng cho gã thì... phì, mấy tên biết chuyện đều đang cười thầm hì hì trong bụng. Chuyện này, ngoại trừ gã Tứ đương gia và mấy tên đầu đất “không hiểu chuyện” ra thì những huynh đệ khác trong trại ít nhiều đều biết, không chỉ như thế còn đến “chiếu cố” thêm cơ.
Nhưng mà, rất nhanh sau đó mấy gã đang cười thầm trong bụng không tài nào cười nổi nữa.
Tứ đương gia đúng là chẳng có tình cảm gì với vợ mình, nhưng tính chiếm hữu của hắn ta rất kinh khủng, nếu như biết được ai động đến vợ hắn ta thì kết cục...
Nhất thời lòng người hoang mang, ai nấy đều có ý đồ riêng, không ai dám chặn miệng của Khương Bồng Cơ lại, làm như thế có khác gì có tật giật mình, lạy ông tôi ở bụi này đâu?
Thế cho nên bọn chúng chỉ có thể âm thầm toát mồ hôi và hi vọng rằng Khương Bồng Cơ đang đoán mò... nhưng mà, làm gì có ai đoán mò mà chuẩn như thế được, mở miệng chỗ nào liền giẫm ngay chỗ đau của người ta chỗ đấy, thế này cũng thánh quá rồi!”
“Nếu muốn biết...” Ánh mắt của Khương Bồng Cơ khẽ chuyển động, thu hết tất cả biểu hiện của mọi người vào trong mắt, sau đó, ở trước mặt tất cả đám thổ phỉ, thong thả nhẹ nhàng tự cởi trói hai tay ra rồi bất thình lình cười một cái, cô trầm giọng nói: “Từng người từng người một, không phải vội.”
Tuổi tác của Khương Bồng Cơ cũng không lớn, nhưng bị một đám người bao vây mà lại không hề luống cuống dao động, có thể thấy người ta đã có tính toán sẵn trong đầu. Lại nhìn đến y phục trên người, vừa nhìn là biết nếu không phải là công tử của nhà sĩ tộc giàu có thì cũng là gia tộc quyền quý, tại sao có thể biết về đám người bình thường như bọn họ được? Nếu như không điều tra trước tại sao câu nào câu nấy đều trúng tử huyệt của bọn chúng.
Thoáng cái, trong đầu tất cả những người có mặt ở đây đều hiện lên cùng một suy nghĩ... chẳng lẽ người này còn là một thầy bói???
Mấy tên hay hóng hớt tin tức nơi góc chợ không khỏi nhớ đến một vị đoán đâu trúng đó, danh tiếng lừng lẫy toàn bộ Đông Khánh - Đại nho đương thời Uyên Kính tiên sinh! Nghe nói vị Uyên Kính tiên sinh đó không chỉ học sâu hiểu rộng mà còn có thể biết quá khứ tương lai, liếc một cái là có thể nhìn thấy lai lịch, thân phận mấy đời trước sau của người ta.
Có một cái khái niệm mơ hồ như thế trong đầu, nên tất nhiên cũng có mấy tên thổ phỉ nửa tin nửa ngờ, trong đó bao gồm cả hai gã vừa bị điểm danh. Hoặc phải nói là, có không tin cũng phải tin, bởi vì Khương Bồng Cơ đã trực tiếp giẫm được nhược điểm của bọn chúng, không nói sai lấy nửa chữ. Một kẻ thì muốn con trai đến phát điên, một kẻ thì không thể chịu đựng được bất cứ kẻ nào dan díu với vợ mình.
Đã đến nước này, hệ thống cũng có thể lờ mờ đoán ra mục đích thật sự của Khương Bồng Cơ - cô đang không chỉ tranh thủ thời gian cho chính mình mà còn tranh thủ chút thời gian cho những gia tộc hay tin quý nữ nhà mình bị bắt cóc, đồng thời mục đích hiểm độc nhất là...
Mượn dao giết người!
Nghĩ đến đó, hệ thống không kìm được mà nước mắt nước mũi ròng ròng. Ký chủ có sức chiến đấu level max, hung tàn đến thế này, lo gì không giành được ngôi vị Hoàng hậu?
Mặt mũi của mấy vị quý nữ gần như là đần ra khi bị mời ra khỏi căn phòng chật hẹp tối tăm đó, đám thổ phỉ vẫn thèm rỏ dãi các cô như cũ nhưng lại không dám động tay động chân.
Cho dù rất chán ghét những ánh mắt đó, nhưng so với tình cảnh không thể chịu đựng nổi trước đấy, bây giờ đã là tốt hơn rất nhiều rồi. Ngụy Tĩnh Nhàn âm thầm kéo kéo ống tay áo của Khương Bồng Cơ, ánh mắt chứa đựng sự dò hỏi cùng đề phòng, “Cô...”
Khương Bồng Cơ trong lòng thoáng cảnh giác, thế này là bắt đầu nghi ngờ cô rồi sao?
Ánh mắt của Khương Bồng Cơ hơi hướng xuống, thản nhiên đối mặt với ánh nhìn chăm chú của đối phương, nói với một giọng ấm áp, “Dưới tàng cây lê, ta có thể bảo vệ được Tĩnh Nhi thì bây giờ cũng giống thế, vẫn có thể bảo vệ được Tĩnh Nhi.”
Ngụy Tĩnh Nhàn hồi còn nhỏ rất nghịch ngợm, có một lần trốn đám hạ nhân trong nhà trèo lên cây lê, cuối cùng không xuống được, nằm bò trên cây khóc mất một lúc lâu. Sau cùng lại vẫn là Liễu Lan Đình tìm được, dỗ dành nói rằng sẽ đón được cô nàng khi nhảy xuống. Kết quả ấy à, tiểu cô nương tròn trĩnh mũm mĩm quá, cọng bún thiu Liễu Lan Đình trực tiếp bị thương đến xương cốt, buộc phải dưỡng thương mất ba tháng.
Đây là bí mật mà chỉ Ngụy Tĩnh Nhàn và Liễu Lan Đình mới biết, ngay đến nha hoàn, bà tử thân cận cũng không biết.
Sự đề phòng trong mắt Ngụy Tĩnh Nhàn dần dần biến mất, thay thế vào đó là sự lo lắng, “Bây giờ đâu phải là chuyện đơn giản như thế..”
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tĩnh Nhi, có khó hơn nữa cũng phải làm được.” Khương Bồng Cơ trịnh trọng nói rồi đưa tay vén lọn tóc mai rối bời của Ngụy Tĩnh Nhàn ra sau tai, chỉnh lại trâm hoa đang nghiêng lệch trên búi tóc cho cô, “Một lời của quân tử, có thể khiến Ngũ Nhạc* sụp đổ, đây không phải là lời dỗ ngon dỗ ngọt.”
*Ngũ nhạc: năm quả núi lớn tiêu biểu ở bốn phương và vùng giữa Trung Quốc: Đông nhạc Thái Sơn, Tây nhạc Hoa Sơn, Nam nhạc Hành Sơn, Bắc nhạc Hằng Sơn và Trung nhạc Tung Sơn.
Ngụy Tĩnh Nhàn bị cử chỉ quan tâm săn sóc này làm cho đỏ mặt, nhưng vừa mới nghĩ đến giới tính của Khương Bồng Cơ, trong lòng cô nàng lại khó chịu chết được. Tình cảm của cô đối với Liễu Lan Đình không được tính là tình cảm nam nữ, nhưng thiếu nữ mộng mơ, đối phương lại là vị hôn phu mà gia tộc đã chọn cho mình từ sớm, trưởng bối của hai nhà cũng hết sức coi trọng mối nhân duyên này, cô cũng không chán ghét hay bài xích gì. Thành hôn xong, cuộc sống hôn nhân nếu như không thể ngọt ngào đầm ấm thì cũng có thể kính trọng nhau như khách. Nhưng bây giờ... tất cả đã sụp đổ, những tưởng tượng mà cô vẽ ra trong đầu đó càng giống như một sự châm chọc đối với cô.
“Bây giờ cô... sao còn có thể coi là quân tử được nữa!”
Khương Bồng Cơ phát hiện cô nàng lại nghĩ một đằng, nói một nẻo liền bật cười lớn, “Tĩnh Nhi nói phải vậy thì là phải, Tĩnh Nhi nói không phải thì là không phải.”
Ngụy Tĩnh Nhàn bị câu này của Khương Bồng Cơ làm cho túng quẫn, thái độ lạnh lùng cao ngạo cự nhân ngàn dặm cũng chẳng duy trì được nữa: “Cô... cô... cái con người này...” Chẳng lẽ bị người ta vạch trần thân phận rồi, ngay đến cả việc duy trì hình tượng trước kia cũng lười làm luôn à?
mTruyen.net
“Yên tâm...” Đưa tay lên ngăn lại những lời Ngụy Tĩnh Nhàn sắp thốt ra khỏi miệng, trong mắt Khương Bồng Cơ tràn ngập tự tin, “Chẳng lẽ Tĩnh Nhi không tin ta?”
Ngụy Tĩnh Nhàn: “...” Nói thật, nếu như Liễu Lan Đình không bị một đao của bọn thổ phỉ dọa đến mức ngất xỉu rồi sốt cao thì có lẽ cô có thể dành một tí xíu tín nhiệm đấy, nhưng...
Sơn trại của thổ phỉ vô cùng đơn sơ xập xệ, bên trong chỉ có mấy gian phòng lớn nhỏ không đều, những gian nhà tranh nằm rải rác khắp nơi. Nếu như không phải là đám thổ phỉ tên nào cũng cao lớn, mặt mũi như hung thần, từ đầu đến chân đều là phỉ khí, trên mặt chỉ thiếu nước viết mấy chữ “Tao không phải là người tốt”, thì nhìn từ ngoài vào còn tưởng đây là một thôn làng bình thường ở nơi thâm sơn cùng cốc.
Khương Bồng Cơ nắm trong tay điểm yếu của Đại đương gia, Nhị đương gia và Tứ đương gia của đám thổ phỉ này, nên những tên tiểu lâu la khác cũng không dám manh động, chỉ dám thi thoảng lén lén lút lút liếc nhìn mấy vị quý nữ và cũng thường xuyên chú ý trốn tránh tầm mắt của Khương Bồng Cơ.
Rời khỏi căn phòng giam giữ rách nát, đám thổ phỉ đưa tất cả quý nữ vào một căn phòng khách nhỏ với cái biển thô sơ bên ngoài.
“Những chuyện này, tao nói riêng với từng đứa là được, có thể dời đến hậu đường phía sau không?”
Khương Bồng Cơ cười mà như không nhìn chằm chằm vào mấy người, nói với vẻ đầy ý vị sâu xa, “Có một vài kẻ có tật giật mình, nếu như nói ra trước mặt mọi người, tao sợ rằng những kẻ đó sẽ nhảy dựng lên ngay tại chỗ, chột dạ mà giết người. Tao thì không để ý đến vấn đề máu me, các người cũng là phường thô lỗ, quen sóng to gió lớn, nhưng ai bảo ở đây vẫn còn có cả những thiếu nữ như hoa như ngọc cơ chứ? Nếu như làm các cô ấy sợ thật đúng là tội lỗi.”
Nói rồi ánh mắt cô chứa đầy thương tiếc lướt qua tất cả quý nữ đang có mặt, rồi dừng lại một giây ở Ngụy Tĩnh Nhàn, thấy các cô gái đầy mặt xấu hổ nhưng lại không dám nói câu nào. Nếu những lời này mà là do đám thổ phỉ xung quanh nói chắc chắn sẽ có người xấu hổ, giận dữ muốn chết, nhưng Liễu Lan Đình...
Cô ta cũng đâu phải là đàn ông...
Nếu như phản ứng thái quá thì chẳng phải là đang tỏ ra mình quá yếu ớt, điêu ngoa?
Ngụy Tĩnh Nhàn được quan tâm đặc biệt thì hai gò má không kìm được mà đỏ lên, nhưng rất nhanh cô lại khôi phục lại vẻ bình thường.
Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần, Liễu Lan Đình là nữ! Là nữ! Là nữ!