Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ha ha, tú bà này, lúc tiểu gia cho ngươi tiền chẳng phải đã đặc biệt dặn ngươi là trước khi ta rời khỏi Hà Gian, hai người bọn họ chỉ có thể phục vụ ta? Ngươi giỏi lắm, nhân mấy hôm gia không đến liền tự tiện làm chủ cho bọn họ đi phục vụ người khác, đây chẳng phải là đang tát vào mặt ta?”
Không đợi tú bà trả lời, một giọng nói trong vắt như dòng suối chảy qua khe núi của một thiếu niên truyền vào trong phòng, khiến cho hai mắt Liễu Xa hơi sáng lên.
Liễu Xa cũng giống Khương Bồng Cơ không chỉ có tật xấu mê gái đẹp mà còn mê giọng nói hay nữa.
“Chính Tắc, thôi đi. Nếu như huynh thích thì gọi hai thanh quan khác đến hầu hạ là được rồi, cớ gì cứ phải đòi bằng được hai cô nương đó, tự dưng đắc tội người khác.”
Khương Bồng Cơ nghe được giọng nói quen thuộc này khóe môi không kiềm được cong lên, đưa mắt nhìn cô gái xinh xắn đang chủ động dựa vào lòng mình với ánh mắt sâu xa.
Chậc chậc, cái này gọi là gì?
Duyên phận á!
[Kẻ Đột Nhập Xui Xẻo]: Ý, có phải là tai tui có vấn đề không? Tại sao lại có cảm giác như đang nghe thấy giọng của bạn Phong shota nhể?
[Ái Ái Chân Đau]: Bác không nghe nhầm đâu, tui nhớ Chính Tắc hình như là tên tự của cái cậu Vu Mã Quân gì đó, mà quan hệ giữa Vu Mã Quân và Phong Cẩn rất tốt. Chậc chậc chậc, tui cảm giác tim mình vỡ tan ra rồi đây này, Phong shota sao lại có thể đến những nơi ăn chơi này cơ chứ? T.T
Khương Bồng Cơ để ý tới sự thay đổi biểu cảm của Liễu Xa, tuy ông rất ghét Phong Cẩn nhưng hình như lại không nhận ra được giọng nói của cậu ta.
Ở ngoài cửa, Vu Mã Quân vẫn nhíu chặt mày, càng lúc càng bất mãn với Phong Cẩn, con người này chuyên môn chống đối lại hắn. Cho dù hắn nói cái gì, Phong Cẩn cũng có thể phản bác lại hắn được, quả thật khiến người ta vừa bực mình vừa chán ghét.
Phong Cần càng phản đối, hắn lại càng muốn làm ngược lại, một tay hất phăng cánh tay đang ngăn cản của đối phương ra, cũng không thèm đếm xỉa đến ánh mắt cầu xin của mụ tú bà mà bạo lực đẩy rầm cái cửa.
Các cô nương đang tấu nhác hát khúc cũng vì sự quấy rối này mà ngừng lại.
Hai nhóm người cũng im lặng nhìn nhau.
Phong Cẩn: “...”
Vu Mã Quân: “...”
Khương Bồng Cơ chẳng bị hề bị ảnh hưởng, mỉm cười nói: “Các vị tỷ tỷ tại sao lại dừng lại vậy?”
Mấy vị cô nương tấu nhạc hát khúc nghe thế thì hơi ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hồi hồn tiếp tục lại công việc. Giọng hát bọn họ có pha chút làn điệu Giang Nam, mềm mại đến mức có thể đi vào lòng người, lúc đầu Khương Bồng Cơ không quen nhưng nghe nhiều cũng cảm thấy hay, rất có vần điệu.
Phong Cẩn và Vu Mã Quân không biết Liễu Xa, nhưng bọn họ đều nhận ra Khương Bồng Cơ.
Cái cảnh tượng lúc này, quả thật đúng là ngượng.
Vì vậy, bọn họ lập tức chắp tay: “Khụ khụ khụ... không biết người bên trong lại là Liễu lang quân, là tại hạ đường đột.”
Vu Mã Quân vốn định lôi kéo, mượn sức Liễu Hi, giờ xảy ra chuyện hiểu lầm xấu hổ thế này, sao có thể không nghĩ cách để sửa chữa.
Phong Cẩn thì lại càng thêm lúng túng, cả người đều cảm thấy mất tự nhiên.
Cậu ta không nhìn nhầm đấy chứ?
Cái người đang trái ôm phải ấp, cười đùa cũng hai vị cô nương lầu xanh... là Liễu Hi?
“Hoài Du, để ta giới thiệu một chút.”
Khương Bồng Cơ vẫn chê bầu không khí này chưa đủ gượng gạo, vừa lên tiếng liền gọi tên tự của Phong Cẩn.
Đương nhiên, đối phương hoàn toàn không ý thức được cái này thì có gì sai, giữa bạn bè thân quen gọi nhau bằng tên tự là chuyện rất bình thường, nhưng mà đó là do cậu không biết được thân phận của người đàn ông ngồi trước mặt.
Liễu Xa: “...” Phong Hoài Du... Ha ha...
Phong Cẩn tỏ vẻ rửa tai cung kính lắng nghe, nhưng mà khi Khương Bồng Cơ giới thiệu được câu đầu tiên, cậu ta đã không chịu nổi.
“Vị này là phụ thân của ta.”
Phong Cẩn: “...”
Phụ thân của Liễu Hi = Liễu Xa = Quận Thủ của quận Hứa Liễu Trọng Khanh?
Cho nên, cậu ta lặng lẽ quay sang phía Liễu Xa, phát hiện đối phương đang nhìn mình với ánh mắt lạnh băng.
Bị “cha của bạn” kiêm “bạn của cha” bắt quả tang đến Lầu Nghênh Xuân ăn chơi là loại cảm giác như thế nào?
Là... Sống trên đời không còn gì luyến tiếc! >.<
Phong Cẩn đành mặt dày cố mà nói: “Liễu bá phụ.”
Dường như Khương Bồng Cơ không nhìn thấy bầu không khí loạn lạc mà giới thiệu tiếp: “Phụ thân, đây chính là Phong Cẩn, người mà con đã nhắc đến với phụ thân trước đó.”
Liễu Xa nhấp một ngụm trà, vẫn giữ tư thế ngồi quỷ nghiêm chỉnh, ngay đến cả lông mày cũng không thèm nhếch, khẽ ừ một tiếng.
Vu Mã Quân thì mặt mũi vặn vẹo, trên đó có sự mừng rỡ xen lẫn cả hoàng loạn và sợ hãi.
Hắn quả thật rất muốn lôi kéo Liễu Trọng Khanh, nhưng trong kế hoạch của hắn, đáng lẽ phải là hắn mang quà cáp đến tận nhà thăm hỏi rồi hùng hồn phân tích tài hoa và năng lực của mình. Dùng tình cảm để đánh động, dùng hiểu biết làm lý lẽ, dùng chính sự hấp dẫn từ nhân cách của bản thân để lôi kéo đối phương về phe mình, đạt được sự ủng hộ chính trị.
Kết quả thì sao?
Lần đầu gặp mặt, địa điểm: Lầu Nghênh Xuân.
Nhân vật có mặt tại hiện trường: Liễu Xa + con trai của Liễu Xa!
Tuy nói quan trường của Đông Khánh nghiêm khắc, không cho phép quan lại chơi gái, nhưng địa vị của Liễu Xa khác với những người khác. Đây lại là quận Hà Gian, núi cao hoàng đế xa, không ai có thể dùng cái chuyện cỏn con này để tạo thành uy hiếp với ông ấy được.
“Vị này là bạn tốt của Hoài Du, Vu Mã Quân, tự Chính Tắc.”
Người duy nhất còn có thể duy trì được tâm trạng xem kịch vui có lẽ cũng chỉ có mình Khương Bồng Cơ.
Một đứa con gái trăm phần trăm như cô thì chơi quên trời quên đất, còn ba người đàn ông thì quay ra nhìn nhau, bầu không khí gượng gạo đến mức khiến cho chứng “ung thư ngượng” của người ta phải phát tác.
Phong Cẩn từ trước đến nay đều là người biết ăn biết nói vậy mà giờ phút này lại ngồi im thin thít tại chỗ như con chim cút.
Ánh mắt cô chuyển sang Liễu Xa, phát hiện ra ông không hề có dấu vết gì là đang khống chế khí thế của bản thân, ông đang dùng khí thế đè ép người khác.
Khương Bồng Cơ nhân lúc lửa cháy còn đổ thêm dầu: “Hoài Du, có cần ta gọi cô nương đến cho cậu không?”
Phong Cẩn âm thầm trừng cô một cái, ý tứ rất rõ ràng - Cậu muốn hại chết tôi sao?
Liễu Xa cụp mắt xuống, dùng tư thế của bậc cha chú trong nhà nói chuyện với con cháu để hỏi Phong Cẩn: “Hoài Du đã lập gia đình chưa?”
Phong Cẩn toát mồ hôi lạnh, cậu không phải là sợ Liễu Xa, mà là sợ chuyện này sẽ truyền đến tai người nhà của mình. Cho dù có là cậu chỉ đi cùng Vu Mã Quân đến đây, chưa từng làm bất cứ chuyện quá trớn nào... nhưng nói ra thì ai tin chứ.
Phong Cẩn cung kính đáp: “Tuổi của Phong còn nhỏ, vẫn chưa lập gia đình.”
“Cũng chưa đính hôn?” Liễu Xa tiếp tục hỏi, chẳng hề để ý đến Vu Mã Quân. Dù sao, ông và Vu Mã Quân quả thật là chẳng có qua lại gì, lại càng chẳng có hảo cảm gì đối với phụ thân của đối phương - Hoàng đế hiện tại của Đông Khánh.
Bị hỏi đến vấn đề này, Phong Cẩn cũng lấy lại được bình tĩnh, cậu có cảm giác dường như đối phương đang muốn nói cái gì đó.
“Đúng vậy ạ.”
Ở Đông Khánh, những thiếu niên sĩ tộc mười sáu tuổi vẫn chưa đính hôn như Phong Cẩn cũng không ít. Cậu ta có tài có mạo, chắc chắn sẽ có thể có được công danh trước khi nhược quán. Đến lúc đó giá trị của bản thân đương nhiên sẽ khác, chuyện hôn sự cũng sẽ tốt hơn.
Khương Bồng Cơ ở bên cạnh âm thầm liếc Liễu Xa một cái, chỉ sợ đối phương lại bật ra câu gì đó kiểu như bảo Phong Cẩn ở rể nhà họ Liễu.
Dù sao thì những gì mà Liễu Xa nói trong lúc say rượu trước đó cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
Bạn đang đọc truyện tại mTruyen.net
“Hóa ra là như thế, nếu như ta có con gái thì cũng muốn kết thành thông gia với Hiển Đức.”