Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 138
“Trời ạ!” Đường Đường che kín môi anh đào gợi cảm, không thể tin được tất cả.
Giờ phút này, nội tâm cô nhắc lên từng trận sóng to gió lớn.
Anh rễ phê vật của mình chính là tiểu vương tử thổi sáo. Anh rễ phề vật của mình chính là nam thần trong lòng mình.
Nghĩ đến hai ngày trước mình còn yêu tiểu vương tử thổi sáo chết đi sống lại, nhìn lại Dương Tiêu trước mặt, Đường Đường cảm thấy thẹn lòng.
Aaaaal Người mình thích là anh rễ của mình sao? Sao… Tại sao cốt truyện lại trở nên máu chó như thế?
Đường Đường còn ảo tưởng có một ngày tiểu vương tử thôi sáo, nam thần trong lòng mình chân dẫm đám mây bảy màu đến cưới mình, đeo cho mình một viên kim cương thật lớn, tổ chức một hôn lễ lãng mạn với mình.
Sau khi xác nhận Dương Tiêu chính là tiểu vương tử thổi sáo, Đường Đường cảm thấy tất cả giấc mộng của mình đã tan biến hết.
Cô thất hồn lạc phách, giống như mát hết tất cả sức lực trong cơ thể, ánh mắt dại ra, giống như một cái xác không hồn.
“Tại sao thế? Tại sao lại như vậy?” Đường Đường lẫm bẩm tự nói.
: Ử Dương Tiêu không rõ lý do, anh đưa mắt nhìn vê phía Đường Đường hỏi: “Làm sao vậy? Lúc này em tin anh rồi chứ? Trong năm năm qua, anh chưa từng nói ra với mọi người nên em hoảng sợ sao?”
Đường Đường thất hồn lạc phách, khổ sở muốn khóc. Tại sao anh rễ lại là tiểu vương tử thổi sáo? Tại sao anh rễ biến thành nam thần trong lòng cô?
Còn có, tại sao người này lại có nhiều tiền như thế? Dùng ba chục triệu để đặt tiệc ở khách sạn lớn Thiên Đường Mộng Ảo, anh thật sự không phải nghèo kiết hủ lậu sao?
Đường Đường khó có thể tiếp thu tất cả mọi thứ. Cô tiến lên bắt lấy cổ áo Dương Tiêu, hốc mắt đỏ lên, khóe mắt tràn ngập nước mắt. Cô kích động chất vấn hỏi: “Anh có nhiều tiền như vậy, anh chính là tiểu vương tử thổi sáo, tại sao anh không nói sớm? Anh rõ ràng rất ưu tú, vì sao còn muốn giả vờ thành một tên phế vật?”
Giờ khắc này, Đường Đường chỉ cảm thấy tam quan của mình bị Dương Tiêu hung hăng đảo lộn.
Cô thật sự muốn đánh chết Dương Tiêu. Nội tâm cô tràn ngập khó hiểu, cũng thay chị gái mình cảm thấy vô cùng uất ức.
Rõ ràng anh thật xuất sắc, tại sao còn giả dạng làm một tên phế vật chứ?
Vì cái gì! Vì cái gì chứ!
Làm nhà chúng tôi bị người khác xem thường suốt năm năm, làm chị gái tôi chịu uất ức năm năm, tại vì điều gì chứ?
Dương Tiêu không hè trách cứ Đường Đường, anh có thể lý giải tâm trạng lúc này của Đường Đường. Anh thở dài một hơi, ánh mắt Dương Tiêu phức tạp, nói: “Đường Đường, em phải tin tưởng anh. Anh muốn cho chị gái em hạnh phúc hơn ai khác.
Anh muốn cho cả gia đình chúng ta được mọi người để mắt đến hơn ai khác.”
“Chẳng qua, trong năm năm này lưng anh đeo quá nhiều thứ.
Nếu bởi vì anh đường đột, không chỉ không có làm cả nhà hạnh phúc, còn sẽ khiến toàn bộ nhà họ Đường gặp tai họa ngập đầu. Em có thể hiểu rõ không?”
Nghe được giọng nói tha thiết của Dương Tiêu, Đường Đường hơi thất thần.
Đúng vậy, Dương Tiêu xuất sắc như vậy, nếu không phải bởi vì có một vài lý do, anh tuyệt đối không có khả năng ở rễ nhà họ Đường.