Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bây giờ Dương Tiêu sắp trở lại trạng thái đỉnh cao, cho dù có cao thủ giết anh, Dương Tiêu cũng không sợ.
Đợi đến khi luyện thành công tâm pháp tối cao của Long Môn, lúc đó hiệu quả chiến đầu của Dương Tiêu còn bùng nỗ hơn trạng thái đỉnh cao, lúc đó anh thực sự không còn kiêng kị gì nữa.
Dương Tiêu bát lực nhún vại: “Có thực lực cái nỗi gì! Khiêm tốn, khiêm tốn hiểu không?”
“Anh giai, anh muốn bảo tôi khiêm tốn là kiểu khoe khoang tốt nhất à?” Cung Linh Nhi cười hi ha nói.
Dương Tiêu rất không nói nên lời: “Làm ơn đó nhóc Linh Nhi, hôm nay là buồi biểu diễn của cô, sân nhà của cô, tôi có thể khoe cái gi?”
“Hoàng tử nhỏ thổi sáo, vậy mà anh lại là hoàng tử nhỏ thổi sáo?” Hoàng Dật nhìn chằm chằm Dương Tiêu buôn bực đến nỗi suýt chút nữa hộc máu.
Vốn dĩ chỉ nghĩ đến việc tối nay đến đập phá chỗ của Cung Linh Nhị, thể hiện kỹ năng âm nhạc mạnh mẽ của mình, giãm đạp Cung Linh Nhi dưới chân.
Ai có thê ngờ tới, anh ta đang yên đang lành lại chạm. mặt hoàng tử nhỏ thối sáo, đúng là sống gặp ma mà.
Theo quan điểm của Hoàng Dật, hoàng tử nhỏ thổi sáo ít nhất cũng đã ba mươi tuổi, ai biết Dương Tiêu còn trẻ như vậy.
Xong đời! Hoàn toàn xong rồi!
Đêm nay không đập phá được, mà còn đá vào tâm sắt.
Lúc này Dương Tiêu nhìn Hoàng Dật: “Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn nữa. Trình độ của anh còn kém xal”
Dương Tiêu không kiêu ngạo, nhưng lời nói ý nghĩ sâu xa khuyên bảo Hoàng Dật.
Còn trẻ hết sức lông bông cũng chẳng sai, nhưng đừng cậy tài khinh người.
Trong lĩnh vực âm nhạc, một người không thể hiểu được quan niệm nghệ thuật sẽ mãi mãi là người ngoài ngành.
Chỉ có âm nhạc hay mới có thê làm cho mọi người đăm chìm, và âm nhạc hay mới có thê làm cho khán giả cảm thây vui vẻ thoải mái.
Tài năng âm nhạc của Hoàng Dật quả thật hơn người, nhưng tâm thái lại quá cực đoan, chú tâm vào tranh danh trục lợi, điêu này hoàn toàn không cân thiệt.
Tục ngữ nói, người nghèo ở chợ không ai hỏi han, người giàu có họ hàng xa trên núi sâu.
Đồng nghĩa với việc, chỉ cần bạn có một nên tảng âm nhạc vững vàng, thì còn ai dám coi thường bạn?
“Còn kém xa? Phải không người trẻ tuổi, giọng điệu của cậu thật sự không nhỏ, thật sự cho rằng mình là nhà âm nhạc sao?”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế đầu đứng lên khỏi ghê.
Hai mắt ông ta rực lửa, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, không đề Dương Tiêu vào mắt.
“Bó!” Thấy người trung niên đứng lên, Hoàng Dật như túm được cọng rơm cứu mạng vội vàng nói.
Người trung niên kia không phải ai khác mà chính là cha ruột của Hoàng Dật.