Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chuyện đó sẽ không xảy ra!” Dương Tiêu cười nhẹ.
Sau đó, Dương Tiêu bước tới trước mặt Mã Long: “Ví ở đâu?” .
“Hả? Ví tiền?” Mã Long sững sờ.
Ông ta không hề ngờ tới lúc này Dương Tiêu lại đòi ví của ông ta, Mã Long vui vẻ như điên nói: “VỈ ở trong túi áo, đại ca, không, ông lớn, chỉ cân hôm nay ông lớn tha cho tôi, cậu muôn bao nhiêu tiền tôi sẽ có gắng hết sức thỏa mãn cậu!”
“Thật không?” Dương Tiêu chế nhạo, lấy ví của Mã Long ra.
Mã Long hưng phần kêu lên: “Đúng đúng đúng, chỉ cân cậu tha thứ cho sự ngu dốt của tôi, tiền không thành vân đêt”
Tiền có thể sai khiến mạ quỷ, Mã Long cho rằng chắc chắn Dương Tiêu đã dao động.
Chỉ cần có thể đưa tiền giải quyết chuyện này, tốn nhiều tiên hơn nữa Mã Long cũng không tiếc.
Xét cho cùng, vấn đề này rất lớn, nếu được chứng thực, không tránh khỏi sẽ phải ăn cơm tù.
Trong sự nghi ngờ của mọi người, Dương Tiêu nhìn Tôn Bằng: “Ông ta khât nợ cậu bao nhiêu tiền lương?”
Chuơng 1275 “Tiền… tiền lương?” Tôn Bằng sửng sốt.
Dương Tiêu gật đầu nói: “Đúng, khất nợ cậu bao nhiêu tiền?”
“Tổng cộng ba nghìn một trăm tệ!”
Tôn Bằng nhanh chóng đáp lại.
Dương Tiêu lấy một xấp tiền trong ví ra, đếm đủ ba nghìn một trăm tệ, sau đó lại nhét tiền thừa vào trong ví trả lại cho Mã Long: “Ông khát nợ ba nghìn một trăm tệ, bây giờ coi như đã thanh toán xong!”
“Cái gì? Thanh toán xong? Ông lớn, không phải cậu… cậu muôn… tiên đậu à?” Mã Long đột nhiên trở nên bối rồi.
Dương Tiêu vô gương mát già mập mạp của Mã Long: ‘Hai Ống cho rằng tư tưởng của người khác cũng bần thỉu như ông à† Chỗ tiền này ông để lại tiêu trong tù đi. Ông anh, một khi loại nhân vật này vào đó, nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt!”
“Người anh em Dương yên tâm, loại người lòng đen trục lợi này phải bị trừng phạt nghiêm khắc!” Lưu Vĩ cười thoải mái.
“Đưa đi!”
Hai thanh niên mặc đồng phục lập tức bước lên xe công vụ.
Mã Long nằm mơ cũng không ngờ tới
Dương Tiêu lấy ví của mình không phải xin tiền, mà là để giải quyết tiên lương cho Tôn Bằng.
“Hu! Hu hu hul” Bị áp giải lên xe công vụ, Mã Long lo lắng sắp khóc.
Ông ta nhìn Dương Tiêu ánh mắt đầy cầu xin, nhưng đôi với sự câu xin của Mã Long thì Dương Tiêu không hề dao động.
Dám khinh nhờn Đường Mộc Tuyết, cho dù là chủ của nhà tải phiệt đăng cấp thế giới Dương Tiêu cũng sẽ đưa ra trước công lý.