Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
21103
“Ai nói chúng tôi chỉ là đóng giả thôi, nói không chừng khi nào đó lại thành thật đó.” Dạ Trạch Hạo có chút bất mãn phản đối, đứng dậy đi ra khỏi phòng họp.
Chị Mai ở phía sau, có chút cứng họng nuốt nghẹn đứng nhìn bóng lưng anh, thở dài một hơi, đây là người mà cô một tay dẫn dắt nên, cô không muốn anh làm việc không suy nghĩ và lãng phí danh tiếng của mình.
Dạ Trạch Hạo đi ra, gõ cửa phòng làm việc của Tô Lạc Lạc, nói với cô gái đang xem tin tức ở bên trong, “Anh phải đi đóng phim điện ảnh rồi.”
“Chúc mừng nhé!” Tô Lạc Lạc lập tức cười.
“Nếu anh và nữ minh tinh khác có đóng những cảnh thân mật, em có ghen không?” Dạ Trạch Hạo tò mò hỏi.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu cười, “Tôi chắc chắn sẽ không ghen, anh cứ diễn hết mình đi!”
“Này…. Tô Lạc Lạc, nếu em đã là bạn gái của anh rồi thì em phải biểu hiện dáng vẻ ghen tuông ra chứ, nếu không, lộ mất thì sao?”
“Nhận tiền lương một trăm ngàn tệ, tôi phải làm bao nhiêu việc thế! Quá bất công rồi đó!” Tô Lạc Lạc than vãn.
“Chê ít à! Vậy hai trăm ngàn tệ, tăng lương cho em là được chứ gì.” Dạ Trạch Hạo lầm bầm nói.
Tô Lạc Lạc tức khắc mở to mắt đứng hình nhìn anh, lắc đầu nói, “Không cần, lúc trước nói là bao nhiêu thì là bấy nhiêu đi!”
Dạ Trạch Hạo kinh ngạc nhìn cô, đây là người con gái đầu tiên không bị tiền chi phối nè! Nếu là nhân viên khác thì vừa nhắc đến tiền lương, không biết đã vui đến mức nào rồi!
Tô Lạc Lạc cũng là người có nguyên tắc, cho dù Dạ Trạch Hạo cho cô hai trăm ngàn tệ đi nữa, nếu không phải tương xứng với công việc của cô, cô cũng không thấy có gì vui cả, ngược lại, thể hiện quá tham lam, cô cũng không quen.
Cô vẫn cứ ngoan ngoãn làm người thành thật thôi!
“Tôi không có ghen đâu, nếu tôi đã là thân phận bạn gái của anh, tôi không phải càng nên bí ẩn khó tìm sao? Nếu không, tôi làm màu quá thì nhất định sẽ đem ảnh hưởng không tốt đến cho anh, thế nên, anh yên tâm đi đóng phim đi!” Tô Lạc Lạc chớp mắt cười.
Dạ Trạch Hạo cắn cắn môi, thiệt hết cách với cô.
“A! Bốn giờ rười rồi, tôi phải về sớm để đi đón con rồi!” Tô Lạc Lạc nhìn anh ta nói.
Dạ Trạch Hạo chau mày, “Nhất thiết mỗi ngày phải cùng Long Dạ Tước đi đón? Em thích ở cùng anh ta đến thế?”
Tô Lạc Lạc có chút không biết nên khóc hay nên cười, “Anh hiểu lầm rồi, tôi đi đón con vì tôi không muốn các con thất vọng, có liên quan gì đến anh ta chứ? Tôi hoàn toàn không thể thích anh ta.”
“Tại sao?”
“Vì anh ta là vị hôn phu của Tô Ngữ Phù! Tôi thích anh còn không có khả năng xảy ra thì sao có thể thích anh ta được.” Tô Lạc Lạc lập tức không chừa đường lui nữa, từ chối tuyệt đối.
Dạ Trạch Hạo nghe xong bất giác vui mừng bật cười thành tiếng, “Được, lời này anh thích nghe, nhớ nhé! Không được thích anh ta.”
Tô Lạc Lạc lắc đầu, “Tuyệt đối không thể.”
Đang nói tới ai đó, thì điện thoại Tô Lạc Lạc reo lên, cô cầm lên xem, đưa cho Dạ Trạch Hạo xem, “Điện thoại của anh ta.”
“Tô Lạc Lạc, em thề là sẽ không thích anh ta đi.” Đột nhiên Dạ Trạch Hạo nắm tay cô một cách nghiêm túc, ánh mắt nhìn cô hừng hực.
Còn tay Tô Lạc Lạc vẫn còn cầm điện thoại mà Long Dạ Tước gọi đến, cô chớp mắt nói, “Không cần thề thốt đâu nhỉ!”
“Anh muốn em thề.” Dạ Trạch Hạo cắn răng nhìn cô, hình như lời thề này quan trọng với anh đến mức nào vậy.
Tô Lạc Lạc chỉ xem như anh ta đang nói giỡn, không còn cách nào khác phải đưa tay lên bất đắc dĩ nói, “Được thôi, tôi thề là được chứ gì! Nhanh lên, tôi phải nghe điện thoại.”
Dạ Trạch Hạo cố ý nắm tay cô, không cho cô nghe điện thoại, Tô Lạc Lạc bắt đầu hối, “Này, anh buông tôi ra, tôi phải nghe điện thoại.”
Và lúc này đây, tiếng chuông điện thoại tắt ngúm.
Tô Lạc Lạc nhìn điện thoại đã im lặng, nhìn Dạ Trạch Hạo không biết phải nói gì, “Anh rốt cuộc muốn làm gì!”
“Anh không thích em nhận điện thoại của anh ta.”
“Anh đừng có phá nữa được không? Tôi lo lắng bọn trẻ nhà tôi không nhìn thấy tôi sẽ thất vọng.”
“Em đi đón ít một bữa không được sao?” “Không được, nên nhớ là sau này có thể tôi phải giành quyền nuôi con với Long Dạ Tước, tôi quyết tâm nhất định phải đối xử thật tốt với hai đứa con, tránh Long Dạ Tước dụ mất trái tim của tụi nhỏ, đến lúc đó, khi để chúng tự do lựa chọn người nuôi dưỡng, chúng sẽ chọn anh ta chứ không phải tôi, tôi nhất thiết phải làm một người mẹ đủ tiêu chuẩn.” Tô Lạc Lạc nói xong, điện thoại lại reo lên, vẫn là Long Dạ Tước.
“Anh ta cũng thật không biết bỏ cuộc nhỉ!” Dạ Trạch Hạo hừ một tiếng.
Tô Lạc Lạc vội cầm điện thoại đi đến một bên nghe, “A lô!”
“Tại sao không nghe điện thoại.” Đầu dây bên kia, giọng không vui của đàn ông truyền đến, thanh sắc toát ra sự lạnh lùng.
“À, vừa nãy đi nhà vệ sinh không nghe thấy, có việc gì không?” Tô Lạc Lạc hỏi.
“Đến giờ đi đón bọn trẻ rồi, cô ở đâu! Tôi đến đón cô.”
“Tôi ở trung tâm thành phố, tôi sẽ nhắn địa chỉ qua cho anh!” Nói xong, Tô Lạc Lạc cúp máy, nhắn địa chỉ công ty Dạ Trạch Hạo cho anh ta.
Dạ Trạch Hạo cắn môi, đôi mắt sang không biết đang có tâm tư gì, nhìn trừng Tô Lạc Lạc, anh bất ngờ cất tiếng, “Em đừng có quên lời thề ban nãy đó, anh sẽ nhớ trong lòng, không được thích anh ta.”
“Anh với anh ta có thù à!” Tô Lạc Lạc tùy miệng hỏi.
Dạ Trạch Hạo hừ một tiếng, “Anh với anh ta có thù gì? Anh không thích em sống ở nhà anh ta, em là trợ thủ của anh, em nên dọn đến nhà anh sống mới đúng.”
“Anh tưởng tôi thích sống ở nhà anh ta sao? Tôi là vì muốn chăm sóc các con tôi.”
“Hay là chúng ta cũng sinh một đứa con đi, thấy sao?” Dạ Trạch Hạo bất ngờ cả khuôn mặt hào hứng hỏi.
Tô Lạc Lạc hết hồn, liếc anh ta, “Đừng có không nghiêm túc nữa đi, tôi phải đi rồi.” Nói xong, Tô Lạc Lạc chuẩn bị rời khỏi.
“Quần áo của em và đồ chơi cũng đem về đi, đừng có quên đó.” Dạ Trạch Hạo nhắc nhở.
Tô Lạc Lạc nhớ ngay, cười nói, “À, đúng rồi nhỉ!” Nói xong, cầm năm túi giấy để dưới chân ghế bên cạnh phòng làm việc, ban nãy cô có xem qua, quả nhiên là quần áo hàng hiệu có khác, bên trong có năm bộ quần áo đã phối hợp xong hết, cái nào cái nấy đều là tuyệt tác cả, màu sắc mẫu mã đều là kiểu cô thích cả, và cô cũng rất mong chờ được đem đồ choi về cho bọn trẻ.
Dạ Trạch Hạo nhìn thấy cô cầm quần áo đi xuống lầu, khóe miệng anh nở nụ cười ý vị.
Anh nghĩ, một lát Long Dạ Tước nhìn thấy mấy cái túi đồ này của cô sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Anh ta nhất định sẽ đoán là do anh tặng nhỉ!
Tô Lạc Lạc cầm quần áo ngồi thang máy xuống lầu, từ tầng hai mươi bốn ngồi thẳng xuống tầng một, cô nghĩ Long Dạ Tước không đến sớm như thế, nên ngồi đợi ở tầng trệt.
Chỉ mất khoảng mười phút, nhìn thấy một chiếc xe Rolls Royce trờ đến, xe sang gần mấy chục triệu tệ chạy trong đám xe cộ, vừa bí ẩn vừa nổi bật.
Xe dừng ngay trước mặt cô, cửa xe ở ghế lái hạ xuống, gương mặt anh tuấn như thể điêu khắc lộ ra, đôi mắt sâu thẳm tựa như hồ sâu khóa chặt khuôn mặt cô. Tay Tô Lạc Lạc cầm quá nhiều túi giấy, thế nên cô trực tiếp mở cửa ghế sau ngồi vào.