Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2132
Tô Ngữ Phù thấy cô quả thật không biết điều, sắc mặt lập tức thay đổi, có chút không vui lên tiếng nói, “Tô Lạc lạc, cô đừng nên rượu kính không uống uống rượu phạt, cô tưởng cô chỉ đối mặt với nhà họ Long thôi à? Cô nghĩ nhà họ Tô chúng tôi sẽ bỏ qua cho cô à?”
Tô Lạc lạc ngẩng đầu, ánh mắt không hề khiếp sợ nhìn cô ta, “Tôi lúc trước cầu xin qua các người, hiện giờ, tôi không xin bất kì ai, nhà họ Tô các người muốn cái gì, cứ ra tay đi, đừng tưởng tôi sẽ sợ các người.”
Tô Ngữ Phù bị sốc đến hớ một cái, vẫn tưởng cô dùng vài câu nói là có thể hù dọa được Tô Lạc lạc, nhưng người phụ nữ trước mắt, từ lúc nào trở nên kiên cường như vậy? lại dũng cảm như vậy?
Không, nhất định là cô ta giả vờ thôi, hoặc là, cô ta nghĩ là dựa vào Long Dạ Tước, cái gì cũng không sợ.
“Tô Lạc Lạc, cô quá ngây thơ rồi, cô cảm thấy Long Dạ Tước sẽ bảo vệ cô à? Cô không biết Long Dạ Tước là đứa con có hiếu sao? Nếu lựa chọn giữa cô và gia đình, anh sẽ không do dự đẩy cô xuống vực thẳm, không quan tâm đến cảm nhận và sự sống chết của cô, đến lúc đó, cô mất đi bọn trẻ, lại mất đi một số tiền lớn, cô không thấy rất không đáng à? Tô Ngữ Phù đắc ý cười nhạt nhìn cô.
Đôi mày phượng của Tô Lạc Lạc xoăn lại, tại sao Tô Ngữ Phù nói như thể cô và Long Dạ Tước quen thân lắm vậy? Sai rồi, cô với người đàn ông đó không hề có bất cứ quan hệ gì.
Tuy nhiên, cô sẽ không nói với cô ta, cô muốn Tô Ngữ Phù tiếp tục hiểu lầm, tốt nhất là làm đau lòng cô ta, đây là nhà họ Tô bọn họ nợ cô, cô sẽ không báo thù bọn họ, nhưng không đồng nghĩa là cho họ sống thoải mái vậy.
“Đây là chuyện của tôi, cô gấp gáp như vậy làm gì? Tôi có hay không có được gì thì làm sao? Không liên quan gì đến cô.” Tô Lạc lạc nói xong, không muốn cùng cô ta nói tiếp.
Cô quay người định đi, bỗng nhiên, ngoài cửa lại có tiếng xe, tai Tô Ngữ Phù rất thính, cô biết đó là tiếng xe mà Long Dạ Tước quen chạy, trong mắt cô lướt qua một nụ cười bí hiểm, cô kêu Tô Lạc Lạc lại, “Cô đợi chút, tôi còn có chuyện chưa nói xong.”
Tô Lạc Lạc chưa kịp phản ứng, nhìn thấy Tô Ngữ Phù nhanh tay nắm lấy tay cô, Tô Lạc Lạc đang giằng co, Tô Ngữ Phù tự mình tát một bạt tai thật mạnh vào bản thân.
Tô Lạc Lạc mở to mắt, lúc đó, Tô Ngữ Phù bỗng nhiên làm ra vẻ loạng choạng lui về sau, xe của Long Dạ Tước dừng ngay kế bên, Tô Ngữ Phù ngẩng đầu lên, nước mắt đã ướt hết khoang mắt rồi, cô che phần nửa bên má đỏ bị chính mình đánh, quay đầu đi về phía xe của Long Dạ Tước.
Phía sau, Tô Lạc Lạc thấy rất buồn cười, Tô Ngữ Phù tâm kế quá thâm hiểm rồi, tự bạt tai mình, chỉ vì muốn hãm hại cô?
Long Dạ Tước mới đẩy cửa xe ra, nhìn thấy Tô Ngữ Phù dáng vẻ uất ức đi đến, anh chưa lên tiếng thì Tô Ngữ Phù đã chạy bổ vào lòng anh, “Dạ Tước… cuối cùng anh cũng đã về rồi.”
Long Dạ Tước thấy cô che nửa bên má, híp mắt hỏi, “Sao vậy?”
Tô Ngữ Phù lúc này, những giọt nước mắt từng giọt rơi ra, cô ra vẻ tội nghiệp ngẩng đầu lên, đưa ra nửa bên mặt cho anh coi, “Em bị người ta đánh nè.”
Long Dạ Tước nhìn khuôn mặt của cô có dấu năm ngón tay, lông mày lập tức siết chặc, giọng trầm hỏi, “Ai đánh vậy?”
Tô Ngữ Phù giơ tay, chỉ về hướng Tô Lạc Lạc đứng không xa dưới gốc cây. “Cô ta đánh, đau lắm á! Dạ Tước, anh phải làm chủ cho em.”
Nói xong, vòng qua eo anh, khóc thành lệ nhân.
Tô Lạc Lạc thấy chiêu này của Tô Ngữ Phù đúng là không có sơ hở nào, cô thậm chí đến cơ hội phản bác cũng không có, mặt cô ta thực sự có dấu ấn năm ngón tay.
Long Dạ Tước nắm tay Tô Ngữ Phù đi qua, ánh mắc sâu xa phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Cô tại sao lại đánh người?”
Tô Ngữ Phù lập tức khóc nấc, đóng vai kẻ yếu đuối, “Tôi vừa rồi...chẳng qua là nói tôi gả cho Dạ Tước xong, sẽ nuôi dưỡng con của cô, cô bỗng nhiên tức giận đánh tôi, cô tại sao lại làm vậy?”