Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2199
“Đưa ra đề nghị hoang đường gì thế?” Long lão thái thái cũng nghe đến cảm thấy có chút mơ hồ, lời của cháu trai, ban nãy bà cũng có cẩn thận lắng nghe.
“Bác ấy đề nghị đưa Tô Lạc Lạc vào phòng con thay cho Tô Ngữ Phù, hiến dâng đêm đầu tiên của cô ấy, để người say bí tỉ như con lúc đó tưởng cô ấy là Tô Ngữ Phù, sáng sớm ngày thứ hai, Tô Ngữ Phù còn cố ý chỉ ra vết máu của đêm đầu tiên còn lưu lại.” Lúc này Long Dạ Tước cũng không hề che giấu ngại ngùng mà nói ra những gì xảy ra vào đêm hôm đó.
Tưởng Ân và Long Sở Hùng nhìn nhau, không dám tin những lời mà con trai vừa nói, còn Long lão thái thái đối với những lời của cháu trai cũng lộ ra biểu hiện bất ngờ và rất sốc.
Bây giờ bọn họ đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà trong lòng họ thì đã nghiêng về phía lời của cháu trai rồi.
“Hoang đường mà, đây đều là lời từ một phía của đứa con riêng đó của tôi, làm sao mà tôi có thể làm việc này được?” Tô Vỹ Khâm sắc mặt tái xanh, cũng tức đến đỏ lựng.
“Sau khi sự việc hoàn thành, bác chuyển tiền vào tài khoản cô ấy một triệu tệ, nếu muốn đi điều tra, cũng có thể tra ra được thời gian bác chuyển tiền cho cô ấy là vào khoảng hai giờ sáng nhỉ!” Long Dạ Tước muốn ép Tô Vỹ Khâm thừa nhận việc làm của ông ta trước mặt người nhà anh, trả sự công bằng cho Tô Lạc Lạc.
“Đó là vì bác mềm lòng, cảm thấy có thể cứu chữa được thì cứ thử cố gắng một lần, vì thế mới chuyển tiền cho cô ta, còn về thời gian thì bác quên rồi, nhưng cuối cùng cứu không thành, cũng không thể trách bác được.” Tô Vỹ Khâm nói một cách lạnh lùng vô cảm.
“Nếu nói như thế, Tô Lạc Lạc thật sự trộm thẻ vào phòng rồi?” Tưởng Ân thắc mắc nhìn Tô Vỹ Khâm hỏi.
Ánh mắt Tô Vỹ Khâm rõ ràng có chút do dự, sắc mặt của ông ta thì rất phẫn nộ. Long Dạ Tước trả lời câu hỏi của mẹ, “Bác Tô cho là không thừa nhận thì cũng chẳng sao, cả nhà họ Tô không thừa nhận cũng được, con tin tưởng năm đó cô ấy là vô can, cô ấy tuyệt đối không phải người có mưu mô thâm độc như Tô Ngữ Phù nói, nếu nói người phụ nữ có mưu mô thâm độc thì đó chính là Tô Ngữ Phù, con đã được chứng kiến rồi, và cũng đã bị lừa qua.” Long Dạ Tước dùng ánh mắt lạnh băng nhìn gương mặt Tô Ngữ Phù.
Tô Ngữ Phù lập tức không dám nhìn thẳng vào mắt anh, mắt cụp xuống cảm thấy ăn năn, hai tay nắm chặt lại, cắn môi.
Còn Tưởng Ân và Long lão thái thái cũng nhìn về phía cô, phát hiện cô hóa ra lại không biện hộ về chuyện này.
“Dạ Tước, ta vẫn phải cảnh cáo con! Đứa con gái kia của ta từ nhỏ không có ai nuôi dưỡng, nếu con thật sự muốn lấy con bé, thì sau này đừng có hối hận nhé.” Tô Vỹ Khâm lạnh lùng nói xấu Tô Lạc Lạc.
Ông lo lắng sau này Tô Lạc Lạc thật sự gả cho Long Dạ Tước rồi, có quyền thế rồi sẽ quay về báo thù cho mẹ cô ta, đến lúc đó, nhà họ Tô sẽ không thoát khỏi xui xẻo.
Long Dạ Tước khi nghe được năm đó Tô Vỹ Khâm ép buộc Tô Lạc Lạc làm chuyện đó, đã cảm nhận được ông ta là một người cha vô tâm, và bây giờ khi nghe thấy những lời này của ông ta, anh thật sự không dám tin rằng trên thế giới này vẫn có loại người máu lạnh đến thế.
Ngay cả con gái ruột của mình mà cũng có thể ác ý nói xấu bôi nhọ danh tiếng như vậy.
“Nếu Long thiếu gia đã có hiểu lầm lớn đến thế với nhà họ Tô chúng tôi rồi, thì rất rõ ràng là hôn sự này cũng không cần bàn nữa, chúng tôi cũng nên cáo từ thôi.” Tô Vỹ Khâm đứng dậy, nhìn vợ một cái, sắc mặt của Uông Nguyệt Dung cũng rất khó coi, nắm tay Tô Ngữ Phù nói, “Con gái, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, ba người ngay cả một câu chào hỏi cũng không nói, cứ thế đi thẳng ra khỏi đại sảnh.
Tưởng Ân vì phép lịch sự, vẫn đứng dậy ngay tiễn ra ngoài.
Long Dạ Tước tưởng hôm nay có thể khiến cho nhà họ Tô nói ra chuyện năm ấy, không ngờ Tô Vỹ Khâm vì sĩ diện bản thân có thể sống chết không chịu thừa nhận, đây là việc mà anh không dự liệu đến.
“Dạ Tước, vừa nãy con cũng thất lễ quá.” Long Sở Hùng dạy bảo con trai.
“Ba à, con đều nói sự thật cả, tuy Tô Vỹ Khâm sống chết cũng không thừa nhận, nhưng con có thể tìm ra được chứng cứ chứng minh năm đó ông ta ép buộc Tô Lạc Lạc.” Long Dạ Tước nói rất kiên định.
Long lão thái thái ở bên cạnh nghe hết nửa buổi, cũng không hiểu chuyện gì nữa rồi, “Dạ Tước, sao con có thể chắc chắn là Tô Lạc Lạc bị ép buộc?”
“Đó là do chính miệng cô ấy nói.”
“Nếu cô ấy có tâm kế giống năm xưa, lần này cô ta lại bịa chuyện lừa con, con làm sao mà biết được? Dạ Tước đừng có dễ tin tưởng người quá.” Long lão thái thái cũng hùa theo dạy bảo một tăng.
Tưởng Ân từ ngoài cửa đi vào, nhìn con trai nói, “Dạ Tước, sao con có thể đắc tội với người khác như thế? Con có biết bọn họ rời khỏi đây với tâm trạng bực tức thế nào không?”
Long Dạ Tước lạnh mặt gằn giọng, “Sau này người nhà này không được phép bước vào nhà họ Long nữa, từ nay đoạn tuyệt quan hệ.”
“Dạ Tước, ban nãy con nói muốn lấy Tô Lạc Lạc, là thật tâm sao?” Tưởng Ân giận dỗi chất vấn. “Tô Ngữ Phù đến trước, cộng thêm việc cô ta đã tiếp xúc với mọi người năm năm, chắc chắn mọi người sẽ lựa chọn tin tưởng cô ta, nhưng mà, cô ta toàn liên tục bịa chuyện nói dối, cho dù đối với mọi người rất hiếu thảo, thì cũng chỉ vì muốn ngồi vào vị trí thiếu phu nhân nhà họ Long mà thôi.” Lúc này Long Dạ Tước đã hoàn toàn nhìn thấu bộ mặt thật của người nhà họ Tô rồi, cả nhà ba người liên kết lại khiến hình tượng bất hảo của Tô Lạc Lạc cắm rễ trong tư tưởng của gia đình anh
“Dạ Tước, đừng dùng cảm xúc giải quyết vấn đề, Tô Lạc Lạc là người như thế nào, chúng ta đều không hiểu rõ.” Long Sở Hùng chau mày nói. “Con chỉ mong mọi người tin tưởng rằng năm ấy cô ấy vô can, mọi người đừng có dùng ánh mắt có gai để phán xét cô ấy, mong mọi người bắt đầu nhìn nhận cô ấy lại từ đầu.” Long Dạ Tước nhìn ba mẹ, đồng thời cũng quay đầu nhìn bà nội, “Bà nội, bà cũng vậy, vì hai đứa cháu chắt đáng yêu của bà, hãy nhìn nhận Tô Lạc Lạc lại từ đầu nhé!”
“Cháu chắt thì ta rất thích.” Long lão thái thái gật đầu, nhưng sau đó lại nói thêm một câu, “Theo như những gì con nói thì bọn ta cũng cần thời gian tìm hiểu mẹ của bọn trẻ, không phải nói lấy là lấy ngay.”
“Bà nội, bà mà gặp qua cô ấy rồi sẽ cảm thấy hài lòng thôi.” Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, anh biết bà nội tuổi cao, tính cách cố chấp, cộng thêm mấy năm nay Tô Ngữ Phù giả bộ hiếu thảo, nên đã thu phục được lòng bà, khiến cho bà tin tưởng hoàn toàn những lời mà Tô Ngữ Phù nói trước đây.
“Dạ Tước, ban nãy con nói những chuyện đó đều là thật cả chứ?” Long Sở Hùng tỉ mỉ hồi tưởng lại phản ứng của Tô Vỹ Khâm ban nãy ngồi kế ông, đúng là có cảm giác của xấu hổ quá hóa phẫn nộ, với sự hiểu biết của ông với Tô Vỹ Khâm, nếu không phải việc ông ta làm thì với sự tu dưỡng của mình, ông ta sẽ không kích động đến thế. Long Dạ Tước nói mệt rồi, cầm ly trà trên bàn lên uống một ngụm, thu lại khí trường u ám ban nãy, bình tĩnh gật đầu, “Không sai, con đều nói sự thật, năm đó Tô Vỹ Khâm không biết từ đâu biết được thông tin là con không thích con gái không còn trinh tiết, chỉ lấy những cô còn trinh tiết thôi, thế nên, ông ta vì muốn lấy lòng con, đã để Tô Lạc Lạc thay thế Tô Ngữ Phù, sau đó, cho cô ấy một triệu tệ, tiếp đó, mẹ cô ấy cuối cùng thì vẫn cứu chữa không được mà qua đời, cô ấy dùng số tiền này ở nước ngoài nuôi dưỡng con của chúng con.”
“Nói vậy, những lời mà Ngữ Phù nói trước kia đều là lừa chúng ta cả sao?” Tưởng Ân mở to mắt không dám tin, Tô Ngữ Phù trong lòng bọn họ vẫn là hình tượng ngoan ngoãn hiểu chuyện mà! “Vì Tô Lạc Lạc về rồi, còn ở cùng với con, nhà họ Tô không muốn Tô Lạc Lạc đem chuyện xấu của năm năm trước nói ra cho mọi người trước, nên phái Tô Ngữ phù sang đây bịa một câu chuyện, để chúng ta nghĩ rằng Tô Lạc Lạc có tâm địa xấu, tiếp cận con với mục đích xấu, đồng thời cũng kích lên sự oán hận và bất mãn của chúng ta với cô ấy.” Long Dạ Tước trả lời nghiêm túc, lúc này, trong lòng anh chỉ muốn cười, ba mẹ nhất định không biết, bây giờ anh muốn lấy Tô Lạc Lạc, cô ta còn bày ra khuôn mặt chê bai không thèm gả nữa kìa!