Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2226
Mặt Hứa Hoài Tụng biến thành màu đen.
Nguyễn Dụ vội vàng xua tay: “Xin lỗi xin lỗi… tôi đường đột quá.” Nói xong xấu hổ quá quay lưng lại.
Hứa Hoài Tụng đứng sau lưng cô ngầm hít một hơi.
Vốn dĩ anh không biết cái gì gọi là “ma nhập”, sau đó học được từ trong tiểu thuyết của cô. Nhưng bởi vì biết rồi mới càng thêm tức.
Anh điều chỉnh hô hấp, nói: “Lên xe, đi xem căn tiếp theo.”
Nguyễn Dụ giật mình, lén lút nhìn anh, ‘ờ’ một tiếng.
Hứa Hoài Tụng lái xe đến căn tiếp theo.
Lần này là một toà nhà cao khoảng hai mươi tầng, chỉ cách một dãy phố với căn hộ lúc đầu của Nguyễn Dụ, đạt được thiện cảm của cô về vị trí, hơn nữa an ninh cũng tốt hơn rất nhiều.
Trong lúc đi xem phòng, cô để ý quan sát hai vợ chồng chủ nhà. Hai người ở kế bên toà nhà, có một cô con gái học tiểu học. Người vợ nhiệt tình hoà đồng, chồng thì lạnh nhạt ít nói, trông có vẻ không có vấn đề gì.
Hứa Hoài Tụng xem hết một lượt, muốn chủ nhà cho xem sổ đỏ.
Bà chủ cũng không khó chịu với sự cẩn thận của anh, rất phối hợp lấy giấy tờ ra.
Hứa Hoài Tụng cảm ơn bà, nói rằng sẽ suy nghĩ, sau đó lại gọi Nguyễn Dụ đi.
Trong lúc đợi thang máy, cô hỏi nhỏ: “Căn này hình như được đúng không?”
Anh gật đầu: “Có thể giữ lại, sau đó nghe ngóng những chỗ khác xem sao.”
Nguyễn Dụ nói ‘ừ’, vào thang máy cùng anh.
Trong thang máy còn có một cô gái đi xuống lầu dưới, trang điểm rất đậm, cửa thang máy vừa đóng, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi.
Bởi vì mùi này nồng quá mức, Nguyễn Dụ không thể chịu được hắt xì một cái.
Hứa Hoài Tụng hơi nghiêng người, che đi nơi mùi hương bay ra, mặc dù không có tác dụng gì cho lắm.
Nguyễn Dụ cảm kích nhìn anh, vì quá khó thở với mùi nước hoa này, cô nhìn đăm đăm vào con số màu vàng đang nhấp nháy.
11.
10.
9.
8.
8.
8.
“Ý?” Cô vừa lên tiếng, Hứa Hoài Tụng cũng đã phát hiện ra có vấn đề, vô thức khoác tay lên vai cô.
Tiếp theo, thang máy lắc lư một cái, đèn tắt, không gian nhỏ hẹp rơi vào bóng tối.
Cô gái trẻ đứng bên cạnh kinh hoàng kêu lên: “A… Cái quỷ gì thế này?”
Đáng ra Nguyễn Dụ cũng phải kêu lên, nhưng bây giờ cô không kêu được.
Bàn tay đặt trên đầu vai kia vượt qua cả nỗi kinh sợ khi gặp sự cố với thang máy. Đầu cô thiếu máu, khó thở, chân tay run rẩy.
Hứa Hoài Tụng tưởng cô đang sợ hãi, lại ôm vai cô càng chặt hơn, sau đó một tay còn lại không chút hoang mang bật đèn điện thoại, ấn vào nút báo động.
Đột nhiên thang máy trượt xuống một đoạn.
Lần này, Nguyễn Dụ và cô gái kia đều hét toáng lên.
Hứa Hoài Tụng đang định nói “không sao rồi”, thì cô gái kia đã bắt đầu khóc lên, nắm chặt tay vịn: “Oa Oa, mẹ ơi, tôi còn chưa yêu, chưa được một người đàn ông nào nắm tay mà đã phải chết rồi, đến lúc chết cũng chỉ là một cái bóng đèn, oa oa!”
Nguyễn Dụ: “…”
Không biết nếu giải thích cô ấy không phải là bóng đèn, thì cô bé có dễ chịu hơn chút nào không.
Màng nhĩ của Hứa Hoài Tụng sắp thủng rồi, một lát sau, anh giơ tay định ấn nút báo động lần nữa, lại bị ngăn cản: “Không được! Nó sẽ lại rơi xuống mất!” Nói rồi chạy lại gần cửa, “hay là phá cửa đi!”
“Cô à,” anh nhẫn nại nói, “về mặt lý thuyết, khả năng thang máy rơi xuống bên dưới chỉ cao hơn khả năng trúng xổ số mười bảy tỉ một chút, phá cửa mới càng dễ khiến người ở bên trong bị đứt thành hai khúc.”
Nguyễn Dụ run rẩy, lấy lại giọng: “Anh đừng doạ cô ấy…”
Cô gái đối diện lại khóc lên.
Lo lắng ma âm này sẽ ảnh hưởng đến Hứa Hoài Tụng, Nguyễn Dụ vội an ủi cô bé: “Em đừng khóc nữa, thực ra chị cũng chưa có bạn trai đâu, chị hai mươi sáu rồi…”
“Thật sao?” Nói rồi cô nhìn bàn tay khoác lên vai Nguyễn Dụ của Hứa Hoài Tụng, lại kêu khóc, “nhưng ít ra chị còn có người theo đuổi…”
Theo đuổi?
Nguyễn Dụ nghẹn, còn chưa kịp nghiền ngẫm cái chữ này, cửa thang máy từ từ mở ra, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, nhân viên nghiệp vụ thở ra một hơi, hỏi: “Anh và hai cô không sao chứ?”
Hứa Hoài Tụng nhìn người đang run rẩy ở đằng sau: “Chúng tôi không có chuyện gì, cô gái kia có lẽ có đấy.” Dứt lời anh dẫn Nguyễn Dụ ra ngoài.
Kỳ thực hai chân Nguyễn Dụ cũng mềm nhũn rồi, may mà còn có người còn nhát gan hơn cả cô làm nền, cô mới không quá mất mặt với Hứa Hoài Tụng.
Ra đến bên ngoài, cô thoát ra khỏi cánh tay anh, cúi xuống, chỉ cho anh một cái đỉnh đầu: “Cám… cám ơn.”
Hứa Hoài Tụng không nói gì, bắt đầu trả lời câu hỏi của nhân viên nghiệp vụ, nói rõ tình hình cho công nhân sửa chữa ở đằng sau.
Nguyễn Dụ đang định đi an ủi cô gái lúc nãy, thì cô ấy lại dường như nghĩ ra cái gì, vỗ mạnh tay: “Ai da nguy rồi, tôi còn phải đến Hoàn Thị thử vai nữa!” Nói rồi cô ấy lau mặt, lem nhem cả mascara, giơ chân chạy đi.
“A…!” Nguyễn Dụ đuổi theo vài bước, muốn nhắc nhở cô lớp trang điểm bị hỏng rồi mà không đuổi kịp, chỉ đành tuỳ duyên.
Chuyện này qua đi rất nhanh. Sau khi lên xe, cả hai người đều không nói về chuyện trong thang máy.
Hứa Hoài Tụng đưa Nguyễn Dụ đến dưới nhà Thẩm Minh Anh.
Lúc tạm biệt, Nguyễn Dụ hỏi anh: “Anh có tài khoản Chi Phó Bảo không?”
“Làm gì?”
“Tôi gửi tiền phòng cho anh.”
Hứa Hoài Tụng nghẹn: “Ghi số điện thoại của tôi trước đi, tôi sẽ tạo tài khoản sau.”
“Anh có số điện thoại trong nước rồi à?”
“Ừ.”
Nguyễn Dụ ghi số của anh, lưu là “luật sư Hứa”, đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, đột nhiên anh hỏi: “Cô muốn có không?”
“Hứ?” Cô chẳng hiểu gì cả, “có cái gì?”
Chẳng phải có số điện thoại của cậu ấy rồi sao?
Hứa Hoài Tụng trầm mặc, lắc đầu tỏ vẻ không có gì: “Vào nhà rồi gửi cho tôi một tin nhắn.”
Nguyễn Dụ “ừ” một tiếng, dọc đường đi cứ thơ thơ thẩn thẩn, suy nghĩ câu nói “cô muốn có không” rốt cuộc là ý gì, sau khi lên lầu, Thẩm Minh Anh mở của cho cô, cô giữ chặt lấy cánh tay Thẩm Minh Anh hỏi: “Minh Anh, cậu muốn có không?”
Trong đầu Thẩm Minh Anh toàn là dấu hỏi: “Mình không định sinh em bé đâu, sao vậy?’
“Há!” Nguyễn Dụ lập tức kêu lên, lẩm bẩm: “Là ý này sao? Nhưng sao cậu ta lại hỏi mình có muốn sinh em bé không?”
Con ngươi của Thẩm Minh Anh suýt nữa thì rơi ra ngoài: “Tối qua cậu ta nói với cậu lúc trên giường à?”
Nguyễn Dụ nghiêm túc lắc đầu: “Không phải, lúc nãy ở trên ô tô.”
“Ôi mẹ ơi, kịch liệt thế hả?” Thẩm Minh Anh ôm lấy vai Nguyễn Dụ quan sát cô một lần từ đầu đến chân: “Cậu ta không mang bao à?”
“…”
Nguyễn Dụ nghẹn, còn chưa kịp giải thích, tiếng điện thoại vang lên.
Là luật sư Hứa.
Cô lại quên mất cậu ấy rồi!
Cô vội vã nghe máy, nói liên tục: “Tôi đến rồi tôi đến rồi! Quên mất báo bình an cho anh…”
“Vậy tôi đi đây.”
Cậu ấy vẫn chưa đi à?
Nguyễn Dụ ngơ ra, chạy vào trong nhà Thẩm Minh Anh, mở cửa sổ ban công ra nhìn xuống dưới, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hứa Hoài Tụng.
Anh xuống xe rồi, đang ngẩng đầu nhìn lên trên, trông có vẻ như vì cô không báo bình an nên định đi lên xem thế nào.
Một câu nói vang lên trong điện thoại: “Đừng thò ra quá.”
Nguyễn Dụ rụt vào.
Thẩm Minh Anh tò mò chui ra ngoài xem, nhìn Hứa Hoài Tụng bằng ánh mắt kinh thiên động địa.
Nguyễn Dụ sợ cô kêu ra tên của Hứa Hoài Tụng, không kịp nói một chữ nào nữa, tắt máy.
Giây tiếp theo, Thẩm Minh Anh quả nhiên ‘a’ lên, mãi đến khi chiếc Cayene biến mất khỏi tầm mắt mới quay lại nói: “Mình có thể nói bậy được không?”
Nguyễn Dụ biết có thể cậu ấy không kìm được sự kinh ngạc nữa, méo miệng nói: “Cậu nói đi…”
“Mẹ nó! Người đi khách sạn với cậu là Hứa Hoài Tụng à?”
Trên ghế sofa trong nhà Thẩm Minh Anh, Nguyễn Dụ tiến hành thú nhận để được khoan hồng, mất nửa tiếng đồng hồ.
Nghe cô kể hết, Thẩm Minh Anh cũng trầm tư, nói: “Nam thần cao lãnh trong một đêm rớt khỏi vị trí ‘thần’, vì sao nhỉ?”
Nguyễn Dụ nhích lại gần Thẩm Minh Anh: “Nếu như tự đa tình thì, chẳng lẽ…”
Hai tay Thẩm Minh Anh tạo thành một chữ x, tỏ vẻ phủ định: “Cậu nói xem, ba năm cấp ba, còn cả hơn một tháng lúc trước đều không thể ma sát ra chút khói lửa nào, đột nhiên bây giờ người ta lại thích cậu rồi à? Có thể không?”
Nguyễn Dụ cau màu: “Đúng, không thể. Cái này nếu viết trong tiểu thuyết, cũng sẽ khiến độc giả cảm thấy tình cảm đến quá nhanh không chút tự nhiên.”
“Ngừng lại, mình thấy cậu viết tiểu thuyết nhiều quá, bị nhiễm rồi.”
“Nhưng tóm lại là vì sao?” Nguyễn Dụ trầm ngâm sờ đầu vai mình, “cậu ấy còn ôm mình nữa, haiz…”
“Đơn giản, cậu nghe mình phân tích đây này.” Thẩm Minh Anh e hèm cổ họng, “cậu xem, trong mười hai tiếng này, tất cả những lúc cậu ta tỏ ra không bình thường, có phải cậu đang lâm vào tình trạng yếu đuối không?”
Nguyễn Dụ gật đầu: “Đúng vậy.” Từ chuyện Sầm Tư Tư phát trực tiếp tự sát, chuyện phát sốt, hay lúc gặp sự cố thang máy, đều đúng.
“Vậy thì có đáp án rồi, một người đàn ông có năng lực, lúc nhìn thấy một cô gái, còn là một cô gái xinh đẹp gặp nguy nan, yếu đuối đến tận cùng, chẳng lẽ lại không sinh ra cảm giác muốn bảo vệ à? Hơn nữa, đối phương còn là một luật sư chuyên cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng.”
Nguyễn Dụ “ờ” một câu, lại nghe Thẩm Minh Anh nói tiếp: “Muốn kiểm nghiệm điểm này, xem thử về sau nếu cậu không còn gặp phải khó khăn nữa, cậu ta biểu hiện như thế nào.”
Cô cảm thấy rất đúng, nhanh chóng thu lại tâm trạng tự đa tình này của mình, bắt đầu đặt lực chú ý vào việc tìm nhà, nhưng hai ngày liên tiếp đều không tìm thấy căn nào thích hợp hơn căn hôm trước.
Cô nghĩ, sự cố thang máy không phải là vấn đề, xảy ra một lần như vậy chắc chắn nó sẽ được nhân viên chú ý đến, về sau lại càng an toàn hơn.
Vì thề chiều hôm nay, Nguyễn Dụ gửi cho Hứa Hoài Tụng một tin nhắn: “Luật sư hứa, tôi quyết định sẽ chuyển nhà, nhưng còn chưa nhận được tin tức gì từ ông Sầm, anh nói xem bây giờ tôi về chung cư thu dọn hành lí có an toàn không?”
Hứa Hoài Tụng: “Sáng mai tôi rảnh.”
Nguyễn Dụ đưa tin nhắn cho Thẩm Minh Anh đọc, cậu ấy đang giặt quần áo: “Câu này có ý gì?”
“Ý là muốn giúp cậu chuyển nhà. Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, giờ cậu vẫn đang phải nhận sự quấy rối từ phía bị cáo, có nghĩa là vẫn chưa thoát khỏi thân phận ‘người ủy thác’, người ta phải phụ trách thôi.”
Nguyễn Dụ tóm lại vẫn rất hài lòng với phong cách làm việc ổn thoả của Hứa Hoài Tụng, sợ thật sự lại có chuyện gì ngoài ý muốn, không thấy được ánh mặt trời ngày mai, vì thế quyết định hưởng thụ đãi ngộ của ‘người uỷ thác’ một lần: “Vậy làm phiền anh đi với tôi một chuyến rồi, mấy giờ anh đi được?”
Hứa Hoài Tụng: “Tám rưỡi đi.”
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Nguyễn Dụ xuống lầu.
Thẩm Minh Anh vốn định đi cùng để giúp cô nhưng lại bị cô ngăn lại.
Cô sợ Thẩm Minh Anh không quản lí tốt biểu cảm của mình để lộ ra cái gì, hoặc luật sư Hứa lại nhận ra cậu ấy là bạn cùng trường với mình.
Trong lúc đợi Nguyễn Dụ xuống lầu, bên tai anh văng vẳng lời dặn dò hai hôm trước của Lưu Mậu: “Cậu nghĩ mà xem, ngày đó cô ấy đã uyển chuyển xa cách tôi như thế nào? Là bởi vì cô ấy đã sớm nhìn thấy tâm ý của tôi, cô ấy cố tình ăn mặc đơn giản, cố tình không ngồi vào ghế phụ, đến lúc cần bảo vệ quyền lợi, cũng nói dối rằng đã giải quyết được phiền toái rồi… Nếu cậu không muốn trở thành tôi thứ hai thì phải biết kiềm chế một chút, đừng doạ cho cô ấy trốn về trong cái vỏ bọc của mình…”
Lúc đó Hứa Hoài Tụng chỉ cười cho qua, nhưng đến khi thật sự phải gặp Nguyễn Dụ, anh lại tự nhiên gặm nhấm ý nghĩa của những lời này.
Sau đó từ phía xa, anh nhìn thấy cô mặc một chiếc áo T-shirt, một chiếc quần bò, cách ăn mặc rất là giản dị.
Anh lập tức khoá cửa xe ghế sau lại, lúc cô bước lại gần, anh chỉ vào ghế phụ.
Cũng may, cô dù thấy là lạ nhưng không từ chối.
Sau khi chào hỏi xong, hai người đến chung cu cũ của cô. Vì vấn đề an toàn, Hứa Hoài Tụng lên lầu với cô, ngồi ở phòng khách đợi cô thu dọn đồ đạc.
Nguyễn Dụ rót cho anh ly nước, sau đó vào phòng ngủ, dự định bắt đầu từ đống quần áo.
Bởi vì hàng năm chỉ ở nhà, quần áo của cô không nhiều lắm, có mỗi áo khoác mùa đông là hơi vướng víu, cho vào vali là tốt nhất.
Cô lấy hết quần áo dày trong tủ ra, để lên trên giường, đang định ra ngoài tìm vali, đầu gối va vào mép giường, làm rơi một chiếc áo khoác.
“Lạch tạch”, có gì đó rơi ra khỏi túi áo.
Cô cúi đầu nhìn, đột nhiên ngẩn ra.
Là một cái usb màu trắng.
Là chiếc usb lưu trữ đại cương tiểu thuyết, kể cả những chi tiết nhỏ nhất của cô, thứ mà vốn dĩ đã bị mất ở quán cà phê.
Cô ngơ ngác, cúi người nhặt lên đặt trong lòng bàn tay, ánh mắt không rời khỏi nó.
Cô nhớ ra rồi.
Ngày cuối cùng nghỉ lễ thanh minh trời mưa, ở Hàng Châu có đợt rét mùa xuân, trời lạnh đến khác thường, vì thế khi cô ra ngoài đã mặc thêm chiếc áo khoác ấy.
Sau đó mẹ cô đến đột xuất, cô vội vàng rời khởi quán cà phê, có thể đã tiện tay bỏ chiếc usb vào trong túi áo.
Sau nữa, thời tiết ở Hàng Châu ấm lên, chiếc áo khoác này bị cô nhét vào trong tủ, từ đó đến giờ chưa từng mặc.
Lúc chuyện đạo văn xảy ra đã là tháng năm, cô chưa từng nghĩ sẽ đi tìm trong đống quần áo mùa đông, mới nghĩ rằng chiếc usb đã bị mất.
Cũng có nghĩa là, đại cương của cô chưa từng bị mất.
Nguyễn Dụ ngây người đứng ở chỗ cũ, biểu cảm kinh hoàng, đột ngột nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hứa Hoài Tụng đứng ở ngoài hỏi: “Sao thế?”