Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
223
Nguyễn Dụ nghe đến đây, vừa nghi ngờ vừa lo lắng vội vã quay về. Nhân lúc đang kẹt xe, cô mở truyện "Ánh mắt cô ấy biết cười" đó lên xem thử.
Tuy nhiên, sau khi xem một vài trang , thì phát hiện ra một số điểm tương đồng.
Ví dụ, đoạn pháo hoa ngày đầu năm mới đó, tình tiết cốt truyện, đối thoại và thậm chí cả nội tâm cô bịa đặt ra của nam chính, đều hầu như trùng khớp với câu chuyện của cô.
Một ví dụ đáng ngạc nhiên hơn nửa, đối phương miêu tả một đoạn khác vào cuối tuần, cảnh nữ chính bê chậu "hoa nhỏ đựng trong hủ” rời khỏi trường học.
Đó là một loại cây tự trồng rất phổ biến vào năm đó ở Tô Thị, một loài thực vật có thể phát triển được trong hủ , hoa cúc, dưa hấu loại nào cũng có thể trồng được, nhưng của Nguyễn Dụ thì hơi đặc biệt, sau khi chăm sóc, nó mọc ra hoa hướng dương và hoa oải hương.
Cô thấy đoạn này trong cuốn nhật ký của mình, cô sử dụng nó như một tư liệu sống để tăng cảm xúc hơn cho tác phẩm.Thật không ngờ đối phương củng viết ra chi tiết này, cũng là mọc hoa hướng dương và hoa oải hương.
Không thể liệt kê hết nhiều kiểu ví dụ như thế này, hơn nửa nhịp điệu của truyện ngắn này khá nhanh, các tình tiết giống rất nhiều, những nội dung này đều được xuất bản sớm hơn cô, có lẽ đối phương là một người mới vốn có thực lực nhưng tiếng vang không đủ đương nhiên sẽ không bị chú ý tới.
Gặp quỷ rồi !.
Lưu Mậu từ kính chiếu hậu quan sát thấy sắc mặt cô càng ngày càng khó coi, nhân lúc đèn đỏ quay lại hỏi: "Cô Nguyễn, tôi có thể giúp được gì cho cô không ?"
Nguyễn Dụ ngước lên, lập tức lắc đầu.
Lưu Mậu có lẽ biết nghề nghiệp của cô , nhưng cô luôn khép kín về mặt này, ngay cả với cha mẹ đều không tiết lộ bút danh, tất nhiên cũng không thể tùy tiện kể cho một đối tượng lần đầu tiên gặp mặt nghe được .
Hơn nữa, mọi chuyện cũng không đến nỗi cần luật sư giúp đỡ.
Vì vậy cô nói: "Tôi tạm thời có thể tự xử lý được, cám ơn."
Dưới căn hộ chung cư Nguyễn Dụ bước xuống xe , một lần nửa cảm ơn Lưu Mậu , sau đó vội vã lên lầu.
Chỉ hơn một giờ lái xe, sau cơn bão diễn đàn, khu vực bình luận sách của cô và gần hai mươi ngàn fans sụt giảm liên tiếp.
Tiếng chửi bới, trách móc nhiều lần xuất hiện, độc giả của cô trước mặt là một bảng màu “chắc chắn” như vậy một chút củng nói không nên lời, thậm chí không ít người đang yêu cầu lên tiếng .
Cuối cùng có một fans đáng tin đưa ra cách nhìn có lợi cho cô : “tác giả bên kia đến hôm nay vẫn chưa xuất hiện, nói không chừng đó là một tài khoản khác của Ôn Hương đấy ?”.
Cộng đồng văn học mạng có một thao tác "thử nghiệm bài viết", trước khi đăng tác phẩm có thể lấy số tài khoản phụ thử trước, nếu thấy không có sức hút thì “bỏ bài viết”. Nhưng Nguyễn Dụ hiển nhiên không có.
Sự việc cứ kéo dài, tất cả mọi người đều đang chờ cô lên tiếng.
Cô đang trong bầu trời tin đồn cẩn thận xem hết qua một lần tác phẩm của đối phương, nắm chặt tóc bình tĩnh một lúc, quyết định liên lạc với tác giả trước.
Bút danh của đối phương là "Tả Thi Nhân" weibo là @một kẻ viết thơ, là một tài khoản mới, chỉ có mấy số người theo dõi giả , một tin mới nhất đăng trên weibo là gần tối Chủ Nhật bốn ngày trước : “Lại phải quay lại trường học rồi, Không vui tí nào.”
Có lẽ là một học sinh cấp ba.
Nguyễn Dụ gửi đi một tin nhắn, nhưng mãi vẫn không thấy trả lời.
Sau đó, cô ý thức được rằng hôm nay là thứ Tư nếu đối phương đang ở trường, thì rất có thể là bây giờ không tiện sử dụng điện thoại.
Thể chất và tinh thần cô hầu như kiệt quệ, đá phăng giày cao gót và ngã ngửa xuống giường, nhìn xa xăm lên đèn trùm trên trần nhà, đôi mắt không thể tập trung, những từ ngữ cứ bay qua trước bắt như từng dãy nước bột đầy đủ vị .
"Chó đạo văn đừng giả chết nửa, ra đây giải thích đi chứ ?"
"Loại rác rưởi này sao vẫn còn trong danh sách vàng? Nhanh chóng cút khỏi Tấn Giang !"
“ Siêu đạo văn này thật là vi diệu, mấy cuốn trước chắc củng ăn cắp hết đấy.”
Nói những điều ác ý này, không ít trong số đó là những người không liên quan, đều là sau khi xem bảng màu xong "tự do đánh giá" đưa ra kết luận. Vì vậy, so với việc giận dữ vì bị hắc nước bẩn, cô càng muốn đi làm rõ ràng trước hơn, rốt cuộc hai bài viết làm sao có thể va chạm thành như thế này?
Tan học chiều tối thứ Sáu, trước cửa trường học trong Tô Thị rất rộn ràng .Tại trạm xe Hứa Hoài Thi móc điện thoại ra và đăng nhập vào tài khoản Tấn Giang .
Hơn một tháng trước, cô đã tìm thấy một câu chuyện “vô cùng bi thảm" trong một cái điện thoại cũ . Nhân vật nam chính cũng chính là anh trai cô, bí mật yêu một cô gái lớp khác vào thời trung học, cho đến khi ra nước ngoài cũng không bày tỏ .
Chuyện này phải gọi là thấy kẻ này đau lòng nghe kẻ kia khóc . Cô nhịn không nổi liền đăng ký một tài khoản ID trên trang web thường đọc tiểu thuyết và dựa vào đó để viết ra một câu chuyện ngắn.
Nó không phải để phát triển sự nghiệp sau giờ học, mà đó là bộc lộ hết những hi vọng đang muốn bùng nổ , vừa không tốt khi kể với bạn bè xung quanh, nhưng cũng sợ trên diễn đàn mạng sẽ lan truyền quá rộng, bị anh cô phát hiện, vì vậy cô đã chọn Tấn Giang như một "kho tàng văn học phụ nữ".
Nhưng Hứa Hoài Thi rất nhanh nhận ra rằng cô đã sai.
Vì cô nổi tiếng rồi, khu vực bình luận sách của cô trong vòng hai ngày đã tăng nhanh chóng lên một ngàn bình luận, thông tin bùng nổ nói cho cô biết cô bị một nhà văn nhỏ có tiếng ăn cắp tác phẩm.
Hứa Hoài Thi ngớ ngẩn tại chỗ, rất lâu chưa trở lại bình thường, đợi hoàn hồn, cấp tốc tìm đến tiểu thuyết của đối phương lật xem, tìm đến weibo của người kia , đợi hạ cơn tức giận chuẩn bị tìm một lời giải thích.
Đầu Weibo trang chủ của Ôn Hương có đăng một câu phản hồi : “ Không đạo văn, liên quan tới điểm tương đồng của hai tác phẩm "Rất muốn thì thầm với anh " và "Đôi mắt cô ấy biết cười" chúng tôi đã liên lạc và làm rõ với @một kẻ viết thơ,đang chờ phản hồi, sau khi giải thích tình huống xong sẽ nói rõ thêm cho mọi người, ( Trời sẽ biết đây có liên quan đến câu chuyện yêu thầm của tôi, đó là trải nghiệm cá nhân trong thời học sinh... / cười và khóc )
Lời biện hộ trong ngoặc đương nhiên là không đủ để phục vụ công chúng, vì vậy đoạn video được đính kèm dưới đây, là thời gian sửa đổi cuối cùng của tài liệu phác thảo trong máy tính cô, chứng tỏ nó có trước khi bên kia phát hành "Mắt cô ấy biết cười."
Video bao gồm thời gian của tài liệu và nội dung hiển thị sau khi nhập tài liệu, trình chiếu liên tục, đây là một cách rõ ràng hơn so với ảnh chụp màn hình không đủ bằng chứng.
Quả nhiên, dưới bài viết Weibo này, người qua đường lí trí củng không ít .
Hứa Hoài Thi do đó mà ngẩn người, bắt đầu viết một lá thư.
Hai đoạn đầu tiên của tin nhắn "Ôn Hương" gửi tới, giải thích ngắn gọn về sự việc này, một vài dòng cuối cùng, cô nói: "Rất muốn thì thầm thầm với anh” chính xác là ý tưởng ban đầu của tôi, trên phương diện chủ quan tôi tuyệt đối không có ý mạo phạm đến tác phẩm của bạn, nhưng tôi không cách nào phủ nhận sự tồn tại khách quan cùng một thời điểm giữa hai câu chuyện , ở đây tôi muốn nghe ý kiến từ phía bạn chờ đợi câu trả lời của bạn.
Nhớ lại câu "trải nghiệm cá nhân" trên trang chủ của Ôn Hương, Hứa Hoài Thi bán tín bán nghi, quay lại đọc tiểu thuyết của Ôn Hương một lần nửa, lại phát hiện ra điều gì đó không hợp lý.
Lúc trước khi cô ấy sử dụng đoạn tin nhắn để chuyển thể sang tiểu thuyết,đã lượt bỏ bớt một số tình tiết trong đó, nhưng có một vài chi tiết trong số đó xuất hiện trong bút của "Ôn Hương".
Điều này có nghĩa là gì?
Vào những ngày đầu mùa hè, cô đột nhiên bị cảm lạnh, không biết nguyên nhân từ đâu lại nổi da gà khắp người.
Một giọng nam làm gián đoạn suy nghĩ sâu xa của cô: "cậu đứng trơ ra đây làm gì vậy Hứa Hoài Thi? Có ba chiếc xe đi qua đường số mười chín rồi, cậu còn không biết sao ?"
Cô nhìn lên thấy bạn học lớp trên Triệu Dật từ trên đường cái đối diện chạy lại. Một quả đầu đinh, trong miệng ngậm cây kẹo chìa ra tư thế giống ngậm thuốc lá , bộ dạng chẳng khác gì tên côn đồ lưu manh.
Hứa Hoài Thi thấy phiền hà, đang muốn qua loa thì một ánh sáng lóe lên, cười híp mắt nói: "Anh lớn Triệu, trùng hợp thật!"
" Ô " Triệu Dật nghe cách gọi kỳ lạ này một bước lên mây "Mặt trời mọc đằng tây sao ? Không có chuyện gì củng tỏ vẻ nịnh nọt, không phải gian tà ắt là trộm ?"
Cô cười “ He he” , che miệng nói nhỏ: "Gia đình cậu có mạng lưới liên hệ lớn , cho tớ hỏi thăm một chút, ở đấy của cậu có công nghệ đen không?, dựa vào tình hình weibo, tra ra được
thông tin thực tế không ? Đừng phạm pháp, cần tên là được rồi ".
Triệu Dật thành khẩn trả lời: "Cô bé, kiểm tra tên là bất hợp pháp đấy."
Cô liếc nhìn và thở dài, nhưng thấy cậu ta cúi đầu xuống nhìn cái túi xách và nói, "Nhưng đưa tiền thì được."
>
>
Hứa Hoài Thi vật lộn và cắn răng: "Bao nhiêu?"
Cậu ta dùng tay ra hiệu: " ba mươi ngàn nhân dân tệ, OK .”
"..."
Cô quay người bỏ đi, bị Triệu Dật nắm lấy cánh tay , quay đầu lại, liền thấy cậu ta cười lộ ra cả hàm răng trắng: "Giá thân thiện, một tách trà sữa".
Một giờ sau, tại tiệm trà sữa đối diện đường cái, Triệu Dật nhấc điện thoại lên, nói vài câu, cuối cùng nói: "Cảm ơn chú nhé, bửa khác con sẽ mời chú ăn tôm hùng."
Tắt điện thoại, anh ta búng một ngón tay và kéo mạnh thực đơn lại cẩu thả viết hai chữ lớn rồi đẩy sang phía đối diện.
"Nguyễn Dụ?" Hứa Hoài Thi suy ngẫm hai lần. Sau khi suy nghĩ về nó một lúc , "Anh lớn Triệu, đã làm người tốt thì làm cho đến cùng, đi cùng tớ trở lại trường học?"
"Để làm gì?"
Cô chỉ vào thực đơn: "Đi đến phòng lịch sử trường để xem người này có phải là chị học sinh của chúng ta hay không."
Hứa Hoài Thi nhớ rằng tin nhắn văn bản cuối cùng trong bản nháp là ngày trước khi anh trai cô đi ra nước ngoài Nội dung là: "Cái nhìn cuối cùng là bức ảnh của cậu trong khu lịch sử trường học. Tạm biệt."
Vì vậy, cô nghĩ, nếu có một sự trùng hợp kỳ diệu như vậy trên thế giới, nếu câu "kinh nghiệm cá nhân" của "Ôn Hương" không phải là nói dối, vậy thì nhất định sẽ có tấm ảnh của Nguyễn Dụ ở đó.
Hai người nói dối là bỏ quên bài tập về nhà trên lớp, vội vã đến phòng lịch sử trường học trong ánh dương chiều tà.
Chỗ này đã bị đóng cửa rồi, may mắn là Triệu Dật đề ra một phương án , đứng trước cửa la cứu nhân viên phòng lịch sử, diễn một vở kịch, Hứa Hoài Thi chờ thời cơ thích hợp nhanh chóng lẻn vào, đi thẳng lên tầng hai.
Bảo tàng trống rỗng, mặt trời lặn chiếu xuyên qua ô cửa kính, những chiếc lá bên ngoài cửa sổ xà xuống thành cái bóng loang lổ trên mặt đất. Cô đặt những bước chân nhẹ nhàng của mình xuống thậm chí là nín thở, vòng qua ngó lại, cuối cùng đi đến chỗ treo bức tường lưa danh những sinh viên tốt nghiệp nổi tiếng khóa trước.
Trong gần năm mươi năm kể từ khi thành lập trường, bảo tàng lịch sử trường học đã có lịch sử hơn hai mươi năm, đến nay trên bức tường đã treo chật ních ảnh.
Cô nheo mắt lên mức 7 độ dán lên tấm bảng khen, duỗi ngón trỏ của mình lẻn qua từng dãy từng dãy hình, nhịp tim từ từ tăng mạnh .
Lo lắng, kiêng kị và phấn khích.
Cô gái mười bảy tuổi trong tìm thức càng sẵn sàng tin vào một bí mật đã bị năm tháng chôn vùi trong mười năm qua hơn là so với việc tin vào câu chuyện đạo văn xấu xa như vậy.
Nhưng trong chốc lác, hành lang phía sau truyền tới một tiếng đạp của đôi giày , một người đàn ông trung niên thở hổn hển nói : " học sinh lớp nào đó, đã tan học rồi còn không đi , quay lại đây để làm gì đấy ?".
Hứa Hoài Thi hét lên một tiếng, còn không kịp nhìn kĩ tấm hình, quay đầu bỏ chạy, hoảng hốt lao xuống phía bên kia hành lang.
Nguời phía sau liều mạng đuổi theo , cô chạy một chạy một cách khập khiễng , đến đại sảnh lầu một lại thấy một cánh cửa bị đóng lại, buộc lòng phải quay ngược lại, đến bước đường cùng, nghe bên phòng vệ sinh nữ có một giọng nói quen thuộc truyền tới “ “qua đây!”.
Cô phi nhanh vào trong, vừa thấy Triệu Dật bên ngoài cửa sổ, ném balo trên vai qua cho cậu ta , sau đó dùng hai tay chống lên kệ cửa sổ, nhảy vọt xuống .
Triệu Dật đứng vững bắt chặt lấy cô, đeo balo lên vai, kéo cánh tay cô chạy vào khu rừng nhỏ phía sau phòng lịch sử của trường học.
Hai người chạy mất hút , bỏ lại phía sau người quản lý đang giẫm chân chửi bới.
Khi thấy đã thoát thân an toàn, Triều Dật dừng lại, ném chiếc balo nằm ngửa trên bãi cỏ, vừa thở hổn hển vừa nói: "Hứa Hoài Thi...... Phòng Lịch sử của trường có người thân bị thất lạt lâu năm của bạn, nhất thiết phải lẻn vào ngay lúc này sao ? Thứ hai làm cái giấy xin phép rồi hãy vào, người thân của bạn sẽ chạy mất, đúng không vậy ? "
Hứa Hoài Thi cũng thở hổn hển, rất lâu mới trả lời lại: "Nếu không làm rõ chuyện này, cả cuối tuần tôi sẽ không ngủ ngon được !".
Vừa nói xong cô ngã bệt xuống bãi cỏ, vô cùng chán nản : "chỉ thiếu chút xíu nửa!"
"Vậy không cùng cậu chơi trò bán mạng nửa !"
Hứa Hoài Thi dĩ nhiên biết đạo lí rút dây động rừng, vào thời điểm này ,phòng Lịch sử chắc chắn là không thể tiếp cận được nửa. Trực tiếp hỏi anh trai mình, bị anh biết được cô lén đánh cắp bí mật "Tình sử" riêng tư của mình phát tán trên mạng, chắc chắn sẽ bị trừng phạt đáng sợ hơn so với việc chép bảng kiểm điểm.
Nói như vậy, lẽ nào thực sự phải chịu giày vò cả một ngày cuối tuần sao ?
Cô không can tâm, hai chân đạp dẫm hai lần, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, nói : "Chờ đã ..."
Chứng minh danh tính của Nguyễn Dụ, không nhất thiết phải cắt từ tin nhắn, có thể tìm manh mối từ cuốn tiểu thuyết của "Ôn Hương".
Cô nhớ lại lúc nảy xem qua một đoạn như vậy tại bến xe: trong tiểu thuyết, nam chính "Hạ Thời Thiên" sẽ đến học viện Nghệ thuật để đánh đàn vào thời gian rảnh ngoài giờ học , và nữ chính "Lâm Hi Thanh " đã từng trên mặt bức tường nơi căn phòng chơi đàn piano thường dùng của anh ấy , viết ra một dòng chữ tiếng Anh - LXSXHHSQ.
Nó có nghĩa là "Lâm Hi Thanh” thích “Hạ Thời Thiên”.
Nói cách khác ...
Ánh sáng mặt trời hoàn toàn không đi vào đường chân trời, cô chống tay ngồi dạy, mắt nhìn xa xăm vào bảo tàng Nghệ Thuật vẫn chưa ẩn trong sắc đêm, cô nói: " Anh lớn Triệu , tường phòng trưng bày nghệ thuật của chúng ta mấy năm gần đây có sơn qua lần nữa chưa?".
Triệu Dật không biết cô lại nghĩ ở đâu ra nửa, nói: "Trường học keo kiệt như vậy, chắc không có đâu."
"Vậy chúng ta sẽ chơi liều thêm một mạng nửa ?"
"..."
Mười lăm phút sau, trên thang bộ của phòng nghệ thuật, Hứa Hoài Thi khom lưng lật điện thoại cô nói: "Tìm thấy rồi, trong cuốn tiểu thuyết viết là phòng 401 , bức tường đó phía sau cây đàn piano."
Nói xong, cô lại đẩy Triệu Dật lên , tỏ ý để cậu ta dẫn đầu, luôn miệng nói: "401, 401!"
Triệu Dật nhíu mày và hạ thấp giọng: "401 là phòng vẽ, làm gì có đàn piano ?"
"Ủa?" Hứa Hoài Thi sững sờ.
Lẽ nào tả thực thái quá, cho nên bịa đặt ra số phòng? Vậy chẳng nhẽ đi tìm đừng từng phòng sao?
"Nhanh chóng nghĩ lại thử !" Triệu Dật nhỏ tiếng thúc giục.
Nghĩ lại đi, nghĩ lại đi.
Hứa hoài thi ôm đầu liều mạng nhớ lại, sau một lúc một tia lửa lóe lên trong đầu, nói: "Anh có biết, phòng học đàn nào có thể nhìn thấy phòng dạy lớp thứ hai tầng thứ tư không."
Cô nhớ anh trai từng nói trong tin nhắn nhìn từ phòng piano nơi anh đang ở, có thể nhìn thấy cô ấy đang dựa trên lan can phía tây trước lớp học .
"301 gần phía tây nhất !" Triệu Dật rất nhanh phán đoán.
“Chính là nó rồi, đi!"
Hai người cúi thấp người lẻn đến cuối tầng ba.
Cửa 301 bị khóa, Triệu Dật thở dài: "Có kẹp tóc không? mỏng ấy."
Hứa Hoài Thi lấy một cái kẹp từ trên tóc xuống và dùng chiếc điện thoại để chiếu sáng cho cậu ta.
Năm phút sau, cánh cửa mở ra kêu “lạch cạch”, cô thích muốn điên lên, cầm đèn lao vào phía sau cây đàn piano.
Cơ thể của Hứa Hoài Thi thì hẹp vừa vẹn chen vào. Toàn bộ ánh sáng trắng lan ra chiếu sáng bức tường trắng vàng cũ trước mặt cô. Mặc dù có vài mảnh tường lốm đốm, nhưng ở phần trung tâm, các chữ cái tiếng Anh được dùng chất lỏng sửa xóa viết thành vẫn còn hiện lên rất rõ trong tầm mắt.
- RYXHXHS.
Triệu Dật bị mắc kẹt ở bên ngoài không vào được, đang nhắm vào tên viết tắt của hàng chữ này, và đặt lại với nhau: "Ri, Ya, Xiu , Hei, Xi, Hei ... She?"
"..."
Hứa Hoài Thi quay lại trừng cậu ta, và rồi quay sang, gần như xúc động nước mắt chảy tràn ra cả hốc mắt.
Ngón tay trỏ của cô sờ trên mảng tường thô ráp, giống như sợ làm vỡ một cái gì đó cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng nói :. " là…. Nguyễn, Dụ, thích, Hứa , Hoài, Tụng .”