Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2413
Anh ta đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Trình Ảnh, cũng đã gọi vô số lần, nhưng vẫn không có hồi đáp nào.
Mãi đến nửa đêm, người bạn ở sở Công an cho anh ta biết, số chứng minh nhân dân của Trình Ảnh đã đăng ký thuê phòng tại một khách sạn nọ, anh ta vội vàng cám ơn, chụp lấy chìa khóa xe, tức tốc chạy xe về hướng khách sạn.
Trình Ảnh tắm xong và vừa nằm lên giường, chưa kịp cắm sạc điện thoại, tiếng gõ cửa cộc cộc đã vang lên.
Đã khuya vậy rồi, là ai vậy?
Nhân viên của khách sạn thì sẽ không thô lỗ như vậy, cố gắng lắng nghe, dường như người kia đang rất lo lắng, chắc không phải bọn du côn đó chứ?
Cô có phần cảnh giác, tiến đến cửa và nhìn ra ngoài qua mắt thần, gương mặt với đường nét rõ ràng của Lục Cảnh Minh xuất hiện trong tầm nhìn, Trình Ảnh giật mình, không hiểu lý do tại sao đêm hôm khuya khoắt mà anh ta còn xuất hiện ở khách sạn, vả lại làm sao anh ta biết mình đang ở đây?
“Trình Ảnh, mở cửa ra.”
“Anh tìm tôi để làm gì?”
“Em mở cửa ra trước đã, tôi có chuyện muốn nói.”
Trình Ảnh không muốn đêm hôm còn làm phiền đến người khác, đành phải mở hé cửa, quan sát anh ta từ xa.
Lục Cảnh Minh rõ ràng không hài lòng, anh ta nhanh chóng đẩy cánh cửa vào trong, buộc cô phải lùi lại mấy bước, cho đến khi đẩy được cửa ra rồi chen vào phòng.
Trong nhất thời, cả hai người họ đều ngây người ra.
Cô không rõ sự giận dữ trên khuôn mặt người đàn ông này từ đâu mà có. Cô đã ký tên nhường lại ví trí mợ Lục rồi, cũng ra đi với hai bàn tay trắng như ý anh ta rồi, vậy anh ta còn gì không hài lòng nữa?
Lục Cảnh Minh đột nhiên đến gần, nắm lấy cổ tay cô: “Trình Ảnh, em nghĩ không cần giải thích một chút sao?”
Cô nhíu mày, giật tay ra khỏi tay anh ta với vẻ chán ghét: “Giải thích gì? Lục Cảnh Minh, có phải anh bị điên rồi không? Bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa, đừng hở ra là chạm vào tôi.”
“Em nói gì?” Anh ta sa sầm mặt: “Không còn quan hệ? Ai nói với em bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa?”
Trình Ảnh hừ một tiếng: “Chắc đầu óc anh có vấn đề rồi phải không? Anh đã không muốn đến gặp tôi, thỏa thuận ly hôn phải gửi bằng chuyển phát nhanh, vậy còn đến tìm tôi làm gì? Chê tôi làm anh kinh tơm chưa đủ hả? Mạnh Dao Dao biết được liệu có nổi máu ghen không? Dù gì đêm hôm khuya khoắt mà ở bên cạnh vợ cũ, trai đơn gái chiếc, rất dễ làm người khác hiểu lầm.”
“Liên quan gì đến cô ta? Bây giờ cần phải giải quyết vấn đề của chúng ta.”
Trình Ảnh càng tức giận hơn, anh ta lấy đâu ra can đảm để chất vấn cô?
Và cả vẻ mặt rằng cô có lỗi với anh ta nữa, ngay cả giới hạn làm người, Lục Cảnh Minh cũng từ bỏ rồi sao?
“Lục Cảnh Minh, rốt cuộc anh muốn nói gì? Nửa đêm nửa hôm anh đến khách sạn làm phiền tôi, tốt nhất anh phải có một lời giải thích hợp lý.”
Ánh mắt của Lục Cảnh Minh liếc nhìn cái va-li đang để bên cạnh với vẻ khó hiểu, đưa tay nhấn nút mở ra, phía trên là bộ đồ lót cô vừa lấy ra để sẵn cho ngày mai mặc. Trình Ảnh cũng nhìn theo về hướng đó, lập tức đỏ cả mặt.
Mặc dù giữa họ có xảy ra chuyện đó thật, nhưng hai người quanh năm suốt tháng đối chọi gay gắt với nhau, không hề có chút thân mật nào, vì vậy bị anh ta nhìn chằm chằm vào đồ lót, cô vẫn thấy không quen.
“Tại sao ly hôn?”
Lục Cảnh Minh thu lại ánh mắt, đi ngang qua cô và ngồi xuống trên chiếc giường lớn phía sau cô.
Cô nhìn vào người đàn ông hoàn toàn không xem mình là người ngoài đó, cơn giận lại ập đến, trong lòng cảm thấy khó hiểu: “Thỏa thuận ly hôn đã được gửi tới nơi rồi, tôi không ký tên, chẳng lẽ vẫn mặt dày mày dạn cầu xin Lục Cảnh Minh anh bố thí cho tôi chút lòng tự trọng đáng thương đó à? Vả lại, anh còn gì không hài lòng nữa? Tôi đã nhường chỗ để anh lập vợ bé thành vợ chính, anh sẽ không cần vắt óc tìm đủ cách để làm tôi ghê tởm nữa.”
Tai tiếng tình cảm, sự khó xử ở bữa tiệc gia đình, sắc mặt của ba mẹ, sự sỉ nhục khi đem bao cao su đến, tất cả không cần phải tiếp tục chịu đựng nữa.
Cô cũng có thể được giải thoát khỏi sự chờ đợi không bao giờ kết thúc này.
Lục Cảnh Minh không hiểu lời cô nói có ý gì, nhưng có một điều mà trong lòng anh ta biết rõ, từ đầu tới cuối cô luôn giấu chuyện mình đã có con với anh ta.
Nếu không phải dì Trương lỡ miệng nói ra, e rằng cả đời này anh ta cũng sẽ không biết chuyện Trình Ảnh đã có con với mình.
Ánh mắt anh ta hơi lạnh lùng, kèm theo vẻ gia trưởng ung dung: “Tôi nói muốn ly hôn với em khi nào? Ngược lại là em đó, Trình Ảnh, có thai là chuyện lớn mà dám giấu tôi, bộ em nghĩ đứa bé trong bụng là của một mình em hay sao?”
“Anh nói gì?”
Cả người cô cứng đờ, giọng hơi run.