Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2416
Đêm nay, anh ta đã không đưa được Trình Ảnh về nhà như mong muốn.
Lúc bị đuổi ra khỏi phòng, anh ta giận đến mức mất hết lý trí, nhưng cô ấy đang là thai phụ, anh ta có thể làm được gì?
Một cơn gió lạnh thổi qua trong đêm, đầu óc của người đàn ông đứng trước cổng khách sạn cuối cùng cũng tỉnh táo.
Anh ta nhớ lại chuyện tờ giấy thỏa thuận ly hôn mới tranh cãi vừa rồi, hai chân mày nhíu lại.
Ai lại cả gan dám dùng danh nghĩa của anh ta ép Trình Ảnh ly hôn? Không thể không thừa nhận, người này quả thật biết rất rõ yếu điểm của cô ấy.
Tính cách của Trình Ảnh rất mạnh mẽ, không bao giờ cúi đầu trước người khác. Người đó đoán trước được cô nhất định sẽ ký tên rồi bỏ đi, chắc cũng đoán chính xác mối quan hệ giữa họ như lửa với nước, nên anh ta sẽ không chủ động đi tìm cô.
Lục Cảnh Minh may mắn vì anh ta đã đến.
Ba của Mạnh Dao Dao đang nằm viện, lý do cô ta xin nghỉ phép thêm một ngày là để đến bệnh viện chăm sóc cho ba cô ta, phòng Nhân sự đã phê duyệt rất nhanh chóng.
Lục Cảnh Minh cũng biết rõ chuyện đó nên không nói gì, mà còn an ủi cô ta vài câu qua điện thoại.
Đến trưa, anh ta mua một giỏ trái cây rồi đến thẳng phòng bệnh của bệnh viện. Hôm nay anh ta đến là vì muốn làm rõ vài chuyện, chắc là ba mẹ của Mạnh Dao Dao sẽ biết rõ hơn nhiều người khác.
Nhưng anh ta không ngờ sẽ nghe được cuộc đối thoại ở bên trong phòng bệnh.
“Ba, ba nằm yên giùm con đi, đừng ngồi dậy ăn uống hoài như vậy, ngày mai xuất viện rồi cho ba ăn đã luôn. Bây giờ ba là người sắp chết, ba giả cho giống một chút được không? Dù gì chúng ta cũng đã lấy mấy trăm ngàn rồi.”
“Con nói thì dễ lắm, ba nằm bao nhiêu ngày rồi, bây giờ đâu có ai tới, ngồi dậy ăn chút đồ thì đã sao?” Mạnh Xuân Quân chửi mát, trong miệng vẫn đang nhai trái cây: “Trái cherry này rất ngọt, ở dưới quê làm gì được ăn thứ ngon như vầy.”
“Tôi nói ông đó, ông đúng là tầm nhìn hạn hẹp, chờ đến khi Dao Dao của chúng ta lấy sếp của nó, ông muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, nghe nói cả một tập đoàn lớn đều là của cậu ta hết đó.”
Mạnh Xuân Quân hừ một tiếng: “Chẳng phải cậu ta vẫn chưa ly hôn với Trình Ảnh à?” Nói xong liền trừng mắt nhìn Mạnh Dao Dao: “Con cũng không chịu cố gắng, đàn ông là vậy, có mới nới cũ, huống hồ gì bây giờ con đã có thai, kêu cậu ta mau mau cưới con đi chứ.”
“Ba, ba đang nói bậy bạ gì vậy? Đứa nhỏ không phải của anh ta.”
“Xía, vậy thì đã sao? Nếu cậu ta cũng ngu như Trình Ảnh thì tốt quá.”
“Đúng rồi, lúc trước chỉ diễn một vở kịch, cô ta liền tin nhà chúng ta nghèo đến nỗi không có cơm ăn, đòi giúp đỡ con chi phí học hành, lại còn chuyển cho chúng ta rất nhiều tiền. Nhà của em trai con, cũng nhờ tiền cô ta chuyển đến mới mua được đó.”
“Mẹ, đừng đề cập chuyện này được không?” Mạnh Dao Dao sa sầm mặt: “Chị ta đã biết hết rồi, sau này sẽ không cho tiền chúng ta nữa, ba mẹ cũng đừng đến tìm chị ta mà mất mặt.”
“Biết rồi, ba mẹ không gặp cô ta là được chứ gì? Nhưng khi nào con mới cho ba mẹ vào sống trong biệt thự đây? Mẹ thấy giám đốc Lục rất phóng khoáng, ba con mới bị bệnh, cậu ta đưa ngay mấy trăm ngàn mà không cần nói tiếng nào, vậy kêu cậu ta mua biệt thự cho con thì có sao?”
“Mẹ, tốt nhất mẹ đừng nói những câu này nữa, bây giờ con vẫn chưa đến mức đó. Trình Ảnh không ly hôn, không cắt đứt hoàn toàn với anh ta, con sẽ không bao giờ có được cơ hội đó.” Trong mắt Mạnh Dao Dao phát ra ánh nhìn thâm độc.
Cô ta chưa bao giờ cảm kích sự hy sinh mà Trình Ảnh dành cho mình, chị ta giàu có như vậy, tài trợ cho mình chỉ là sự bố thí đáng thương mà thôi.
Từ trước đến nay, cô ta luôn ganh ghét bộ dạng ở tít trên cao của cô. Cô cao quý như một công chúa, còn cô ta giống như một a hoàn thấp hèn, chuyện gì cũng phải nghe theo ý cô. Điều đáng hận hơn là, cô còn phá tan cơ hội vào làm dâu hào môn của cô ta.
Nếu không phải vì chuyện đó, cô ta sẽ không quyến rũ Lục Cảnh Minh.
Khi còn chưa tốt nghiệp đại học, cô ta đã được một cậu chủ con nhà giàu để mắt đến, cô ta cũng định sẽ ở bên anh ta. Ai ngờ Trình Ảnh lại nói với anh ta rằng hai người họ không môn đăng hộ đối, còn nói cô ta không qua được thử thách làm dâu nhà giàu.
Bề ngoài là vì tốt cho cô ta, nhưng ai biết ở sau lưng lại có suy nghĩ đen tối gì.
Cô vì không muốn cô ta được gả vào hào môn, cuối cùng không biết đã đi nói với người ta những gì, nên cô tá có làm gì thì họ cũng không cho vào nhà, cuối cùng cậu chủ kia cũng bỏ mặc cô ta, vì vốn dĩ chẳng có tình cảm gì sâu nặng.
Chỉ có điều, cô ta sẽ không tha thứ cho Trình Ảnh, tất cả mọi chuyện đều do cô gây ra.
Nếu không phải vì chuyện đó, cô ta đâu phải sống khổ sở như vậy.
Xe sang nhà lớn, thứ nào mà cô ta không đáng có được?
Cô ta có thể có được mọi thứ, nhưng vẫn phải dựa vào đàn ông, cô ta không cam tâm. Cho đến sau khi vào Lục thị và nhìn thấy Lục Cảnh Minh, cô ta đã có ý đồ ngay từ cái nhìn đầu tiên.