Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2615
Hứa Trạm bỏ đi, còn Lệ Ngự Nam vẫn đứng yên tại chỗ, trong đầu vẫn văng vẳng những câu nói của Hứa Trạm, Mạt Sinh suýt nữa đã chết ư? Tại sao lại nói như thế?
Lệ Ngự Nam không hiểu nổi, nhưng trong lòng lại có một nỗi đau kì lạ, nỗi đau ấy lúc trước dường như anh từng trải qua rồi.
Kỉ Hướng Vãn rất lo lắng, nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Lệ Ngự Nam thì liền bước đến hỏi: “Ngự Nam, anh sao thế? Có phải thấy không khỏe không?”
Lệ Ngự Nam định thần lại: “Không sao.”
Nhưng trong lòng anh lúc này thật sự thấy không ổn, những lời nói của Hứa Trạm khiến anh cứ thấy khó chịu.
“Anh bị thương rồi, đi gặp bác sĩ xử lí đi.”
“Không sao đâu, chúng ta về thôi.”
Lệ Ngự Nam không quan tâm vết thương trên mặt, cùng Kỉ Hướng Vãn mau chóng làm thủ tục xuất viện rồi đưa về nhà. Anh vẫn lo lắng về tung tích của Mạt Sinh, nhưng dù gì anh và cô cũng chưa li hôn, cũng vẫn sẽ còn gặp nhau để làm thủ tục li hôn, Lệ Ngự Nam tìm lí do để tự trấn an bản thân, cho rằng mọi chuyện cũng là vì chuyện li hôn.
Kỉ Hướng Vãn nhận ra vẻ thẫn thờ của Lệ Ngự Nam, cảm nhận được nguy cơ, lại cảm thấy anh đang muốn vội vàng đi đâu đó thì liền hỏi ngay: “Anh muốn đi tìm Mạt Sinh sao? Không phải anh đã nói không quan tâm đến cô ta sao? Tại sao còn đi tìm cô ta?”
Kỉ Hướng Vãn thấy bất an trong lòng, cô ta đã làm bao nhiêu chuyện, không thể để tâm tư Lệ Ngự Nam lại quay về với Mạt Sinh được.
“Cô ta đang mang thai mà lại không nơi nương tựa, anh sợ cô ta gặp chuyện, chờ sau khi anh và cô ta li hôn, cô ta có chỗ yên ổn rồi thì anh sẽ không đi tìm nữa.” Lệ Ngự Nam trấn an Kỉ Hướng Vãn, Mạt Sinh với anh mà nói là một trách nhiệm, anh đã hứa với bố cô rằng sẽ chăm sóc tốt cho cô, thế nên không thể nuốt lời.
Kỉ Hướng Vãn liền thấy khóe mắt rưng rưng, cô ta muốn Lệ Ngự Nam phải toàn tâm toàn ý lo cho mình, nhưng giờ anh lại muốn đi tìm Mạt Sinh, cô ta cũng không thể nói không đồng ý, đành phải cắn răng nói: “Em sẽ chờ anh, tối nay anh nhất định phải về đấy.”
Lệ Ngự Nam nhận lời rồi mau chóng rời đi, muốn về nhà một chuyến, xem Mạt Sinh rốt cuộc có ở nhà không. Nhưng khi về đến nhà, bên trong vắng tanh vắng ngắt tựa như đã lâu lắm rồi không có người ở, lạnh lẽo trống trải, đã không còn bóng dáng của Mạt Sinh nữa, ở trên bàn lại tìm thấy tờ đơn li hôn cô để lại cho anh.
Những nét chữ nắn nót trên đó ghi rõ Mạt Sinh đã đồng ý li hôn với anh, Lệ Ngự Nam chợt cau mày, không hề có được cảm giác giải phóng như đã tưởng tượng, ngược lại chỉ cảm thấy nặng nề hơn.
Lệ Ngự Nam vội gọi điện cho Mạt Sinh, nhưng cô khóa máy, anh lại gọi cho Giản Tiếu, Giản Tiếu vừa nghe máy đã mắng Lệ Ngự Nam là tên khốn, vừa khóc vừa mắng, hoàn toàn không biết Mạt Sinh đã đi đâu.
Lẽ nào lại kết thúc như thế sao?
Lệ Ngự Nam không ngờ lại có kết cục thế này, đã nói mười tháng sau mới li hôn, thế mà giờ đây mới chỉ hơn một tháng, cuộc hôn nhân năm năm của họ đã kết thúc rồi.
Lệ Ngự Nam ngồi trong phòng trầm tư rất lâu, Mạt Sinh đang mang thai, có thể đi đâu được chứ? Cô ấy sau này làm sao mà sống?
Nghĩ đến cảnh Mạt Sinh không nơi nương tựa, ra đi lại không mang theo chút gì, trong lòng Lệ Ngự Nam cảm thấy có hơi không nhẫn tâm, anh không yêu Mạt Sinh, nhưng cũng không thể quá tàn nhẫn, thế là anh lại đứng dậy lái xe ra ngoài tìm cô.
Trời đổ mưa, xe cộ trên đường lại rất nhiều, Lệ Ngự Nam phải lái xe thật chậm, sợ sẽ bỏ sót một người nào đó nhìn giống Mạt Sinh, trong lòng anh hỗn loạn, lo lắng tìm kiếm, tìm mãi không được, anh cảm thấy bực bội, đập tay mạnh vào vô lăng.
Đột nhiên, anh nhìn thấy trên đường có một người phụ nữ đang cầm ô trông rất giống Mạt Sinh, liền lập tức dừng xe chạy ra ngoài rồi chụp lấy tay người phụ nữ ấy gào lên như một tên điên: “Mạt Sinh!”
Cô gái quay đầu, nhưng không phải là Mạt Sinh, lập tức hét to mắng chửi Lệ Ngự Nam là đồ thần kinh.
Anh đã cố hết sức rồi, anh muốn tìm lại Mạt Sinh, nhưng Mạt Sinh đã bỏ đi, đã không còn trong tầm nhìn mà anh có thể với đến nữa rồi.
Lệ Ngự Nam thất thểu quay về nhà trong bộ dạng ướt sũng, ngồi một mình bất động trong phòng, căn nhà này lúc trước anh không muốn quay về, bởi vì chỉ cần mở mắt ra là nhìn thấy Mạt Sinh, trong lòng anh thấy khó chịu, thậm chí chán ghét, nhưng giờ đây khi không còn Mạt Sinh nữa, anh lại thấy thiếu đi một chút hơi người, đây không phải kết cục mà anh muốn có.
Trời đã tối, nhưng đèn vẫn chưa bật, Lệ Ngự Nam ngồi trên ghế sô pha, gục mặt xuống không làm gì cả, hệt như muốn dùng cách này để làm tê liệt bản thân, không muốn nghĩ xem Mạt Sinh hiện giờ đang làm gì.
Điện thoại của anh chợt vang lên, là Kỉ Hướng Vãn gọi đến, Lệ Ngự Nam không muốn nghe, giờ anh không phân biệt được tình cảm của mình nữa, rõ ràng người anh yêu là Kỉ Hướng Vãn, vậy tại sao lại vẫn thương cảm cho Mạt Sinh? Điều này không giống anh chút nào, nhưng cuối cùng anh vẫn không nghe máy, anh không muốn nghe mấy câu chất vấn của Kỉ Hướng Vãn, cũng không muốn gặp cô.
Ngồi một lúc sau, Lệ Ngự Nam chợt phát sốt, cổ họng khô khốc, khó chịu vô cùng, nằm xuống sô pha ngủ một chút, rốt cuộc khiến bệnh nặng hơn.
Cửa nhà chợt bật mở, tiếng chìa khóa leng keng vang lên, có tiếng bước chân gấp rút chạy về phía Lệ Ngự Nam.
Lệ Ngự Nam mơ hồ mở mắt, còn tưởng mình đã gặp ảo giác, nhưng cuối cùng nhận ra đó là Mạt Sinh.