Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2626
“Hừ, các bạn ở trường mẫu giáo đều bảo như thế, trẻ con mà không có mẹ thì chính là nhặt từ thùng rác về, các bạn khác ai cũng có bố mẹ đưa đón, chỉ có con là không.” Cậu bé phụng phịu, giận dỗi nói.
Người giúp việc thấy khó xử, cậu chủ nhỏ này từ trước đến nay đã rất lanh lợi, thường hay hỏi họ những câu hỏi khó, thế nên lúc này cô đành phải cười nói: “Không phải đâu, đợi ông chủ về rồi sẽ đưa cậu đi học, có được không?”
“Con không cần bố, con muốn mẹ con.”
Cậu bé uất ức tháo cặp sách xuống rồi lấy một khung ảnh từ trong cặp ra, khung ảnh này từ bé Tiểu Bảo đã luôn mang theo bên mình, vì bố nói với cậu rằng đây chính là mẹ cậu, con nhà người khác đều có mẹ yêu thương, chỉ có cậu mỗi lần tan học đều là giúp việc đến đón, ngay cả bố cũng chẳng thấy đâu, những dịp trò chuyện với bố ở nhà lại càng ít ỏi, nếu có mẹ thì cậu đã chẳng phải cô đơn thế này.
Người giúp việc thấy Tiểu Bảo ôm khung ảnh trong lòng thì cũng thấy khóe mắt cay cay, một đứa bé chỉ mới năm tuổi đã phải chịu nỗi đau mất người thân, cô thật sự rất thương cho cậu.
Một chiếc xe chợt đỗ trước cửa, Tiểu Bảo biết Lệ Ngự Nam đã về, nhưng vẫn giả vờ không nhìn thấy mà chạy lên lầu.
Lệ Ngự Nam ngồi xuống bàn ăn, liếc nhìn cái bóng nhỏ bé ấy, “Đứng lại!”
Tiểu Bảo lập tức đứng lại, quay đầu bĩu môi gọi: “Bố.”
“Qua đây.” Lệ Ngự Nam vẫy tay.
Tiểu Bảo tuy trong lòng không hài lòng với bố mình, nhưng cũng không đến mức căm ghét, đành lủi thủi xách cặp bước đến, Lệ Ngự Nam bế Tiểu Bảo đặt lên đùi mình, gương mặt bình thản, rút bài kiểm tra điểm không to tướng của Tiểu Bảo ra rồi gằn giọng hỏi: “Chuyện này là sao? Con nói bố nghe xem.”
Tiểu Bảo giả vờ cúi đầu tỏ vẻ không hiểu, “Bố đang nói gì thế?”
“Cô giáo gọi điện đến, nói mấy bài kiểm tra của con lúc nào cũng đội sổ, con trai của Lệ Ngự Nam này sao có thể kém thông minh đến thế?” Lệ Ngự Nam lạnh lùng hỏi.
Tiểu Bảo xoay xoay ngón tay, khó trả lời, bài kiểm tra chỉ viết mỗi cái tên, hoàn toàn không giải câu nào, cả tờ giấy trắng tinh, “Con không biết làm, bố ơi, bố không thể trách con được.”
“Lệ Ân Triết!”
Nước mắt trào ra từ khóe mắt Tiểu Bảo, cậu uất ức nói: “Ai bảo bố cả ngày không về nhà, không quan tâm con? Các bạn ở trường mẫu giáo ai cũng cười con, nói con là đứa không cha không mẹ, bố không yêu con, con sẽ tặng bố trứng ngỗng, thế thì ngày mai bố sẽ phải đưa con đến trường gặp cô giáo.”
Lệ Ngự Nam thấy dở khóc dở cười, liền xoa đầu Tiểu Bảo, “Ai dạy con làm thế này?”
“Các bạn trong trường mẫu giáo mỗi lần bị điểm kém thì phụ huynh đều sẽ phải đến trường.” Tiểu Bảo trả lời.
Lệ Ngự Nam ôm Tiểu Bảo trong lòng, ngắm nhìn gương mặt mũm mĩm của cậu, khóe mắt chợt rưng rưng, cái dáng vẻ giận dỗi mà vẫn đầy khí thế này rõ ràng chính là con trai của Lệ Ngự Nam, bình thường anh đúng là có hơi ít quan tâm đến cậu, “Ngày mai bố sẽ đưa con đến trường, sau này con đừng tặng bố trứng ngỗng nữa, nếu không bố biết làm sao ăn nói với mẹ con?”
“Hừm, còn phải xem biểu hiện của bố đã.” Tiểu Bảo bá đạo như một ông hoàng.
Lệ Ngự Nam dắt Tiểu Bảo vào phòng, cởi giày cho cậu, còn pha cả nước tắm, trải qua khoảng thời gian năm năm, Lệ Ngự Nam đã trở nên trầm ổn hơn xưa nhiều, hành sự không kích động nữa, đối xử với con vô cùng kiên nhẫn, là một người cha vô cùng mẫu mực.
Cái chết của Mạt Sinh khiến tính tình Lệ Ngự Nam thay đổi nhiều, còn Tiểu Bảo chính là liều thuốc an ủi cho tâm hồn đau khổ của anh.
“Bố ơi, khi nào thì con mới được gặp mẹ?”
Lệ Ngự Nam đang tìm quần áo cho Tiểu Bảo, nghe thấy câu hỏi ấy thì liền sa sầm nét mặt, anh cứ luôn giấu giếm Tiểu Bảo, để cậu tưởng rằng mẹ vẫn còn sống, “Chờ sau khi con lớn lên rồi thì mẹ sẽ quay về.”
Lệ Ngự Nam bước đến ôm Tiểu Bảo, Tiểu Bảo cũng đưa tay ôm lấy cổ anh, “Nhưng bây giờ con muốn gặp mẹ, nhiều lần con thấy bố ngắm ảnh mẹ đến mức ngẩn ngơ, bố cũng nhớ mẹ giống như Tiểu Bảo đúng không?”
“Đúng.”
Nhiều lần trong đêm anh giật mình tỉnh dậy, khi tỉnh dậy mới biết mình chỉ cô độc một mình, anh đã nhớ Mạt Sinh suốt năm năm, mười mấy năm sau này cũng sẽ như thế.
“Chờ sau khi Tiểu Bảo lớn rồi thì mẹ sẽ quay về, đến lúc đó cả nhà mình sẽ đoàn tụ.”
Lệ Ngự Nam thấy rất đau lòng, Tiểu Bảo chỉ mới năm tuổi, anh không dám phá đi giấc mơ đẹp của con trai mình, thế nên cứ để cậu mang theo kì vọng ấy mà lớn lên đi.
Hôm sau, Lệ Ngự Nam đưa Tiểu Bảo đi học, Tiểu Bảo liền vênh mặt, nói với các bạn học: “Đây là bố của mình.”
“Tiểu Bảo, bố cậu đẹp trai quá, thế còn mẹ cậu đâu?” Bạn học hỏi.
Tiểu Bảo liền nói: “Mẹ mình đã đi một nơi rất xa, đợi sau khi mình lớn thì mẹ sẽ trở về.”
“Ha ha, cậu nói dối, cậu vốn hoàn toàn không có mẹ.” Một cậu bé nói: “Mẹ cậu đã chạy theo người khác rồi, để lại một mình bố chăm sóc cậu.”
“Cậu nói bậy, mẹ mình không chạy đi đâu cả.” Tiểu Bảo giận đỏ bừng mặt.
“Đúng là đã chạy rồi, người không có mẹ thì chẳng khác gì cây cỏ, cậu chính là cây cỏ.” Cậu bé kia vẫn cứ châm chọc.
Tiểu Bảo không kiềm được nữa, xông lên đấm vào mặt cậu bé kia, “Cậu mới là không có mẹ, mẹ cậu mới là chạy theo người khác, còn mẹ mình sẽ quay về.”
Hai đứa bé thế là xông vào đánh nhau, chẳng ai có thể ngờ được, cô giáo trông thấy liền chạy đến kéo chúng ta, mẹ của cậu bé kia nổi giận đùng đùng: “Thằng bé này bị làm sao thế? Khi không lại đánh con tôi sưng cả mặt mày, chẳng có chút giáo dục nào.”