Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2628
“Mẹ có bố mà.” Tiểu Bảo vội rút khung ảnh trong cặp sách ra đưa cho Mạc Niệm, “Mẹ xem, đây chính là mẹ, là mẹ đấy, ngày nào con cũng mang theo cả.”
Mạc Niệm cũng giật mình, người trong khung ảnh kia quả nhiên trông rất giống cô, Mạc Niệm liền bế Tiểu Bảo ngồi xuống ghế rồi cầm khung ảnh ngắm nghía, đưa tay vuốt lên hình người trong đó, trên thế gian này lại có người trông giống mình đến thế ư? Thật không thể tin được.
“Mẹ ơi, có phải là mẹ không? Đây chính là mẹ mà.” Tiểu Bảo ôm lấy cổ Mạc Niệm thút thít: “Con nhớ mẹ lắm, người ta nói con không có mẹ, nhưng bây giờ con có thể dẫn mẹ đi cho họ gặp rồi.”
Mạc Niệm ngây người rất lâu không nói được gì, sau đó mới kéo Tiểu Bảo ra rồi hỏi: “Con mấy tuổi rồi?”
“Con năm tuổi.” Tiểu Bảo giơ năm ngón tay ra.
“Cô không phải là mẹ con, chắc chắn con nhận nhầm rồi.” Mạc Niệm mỉm cười nói.
Tiểu Bảo liền bật khóc, nghẹn ngào nói: “Mẹ không nhận con, bố mẹ đều không yêu Tiểu Bảo đúng không? Tiểu Bảo là đứa không có mẹ!”
Tiếng khóc của Tiểu Bảo làm Mạc Niệm hốt hoảng, cô vội vàng ôm lấy cậu dỗ dành: “Thôi được rồi, đừng khóc, Tiểu Bảo đừng khóc.”
Mạc Niệm thật sự không biết phải làm sao, đành phải tạm xem mình là mẹ của Tiểu Bảo, trò chuyện với cậu, cô có hỏi bố cậu ở đâu, để cô gọi điện cho người nhà đến đón, nhưng Tiểu Bảo không chịu nói, cứ đòi ở lại với cô, bám lấy cô không rời, còn nói buổi tối muốn ngủ lại với cô.
Mạc Niệm thấy rất khó xử, nhưng cô không nỡ bỏ rơi Tiểu Bảo, chỉ cần thấy cậu khóc lóc cau mày là cô đã thấy mềm lòng, Tiểu Bảo rất đáng yêu, bất kì ai gặp cũng sẽ thấy thích, cô thật sự không nỡ mắng trách.
Đối diện là trường mẫu giáo, bố của Tiểu Bảo thế nào cũng sẽ đến đón con, Mạc Niệm quyết định dẫn Tiểu Bảo đứng đợi trước cổng trường.
“Mẹ ơi, tối nay con muốn ngủ với mẹ, con không muốn về nhà với bố đâu.” Tiểu Bảo lại năn nỉ.
“Nếu không nói cho bố con biết thì bố con sẽ lo lắm, con cũng không muốn bố lo lắng có phải không?”
Tiểu Bảo nghĩ ngợi một lúc, đôi mắt hấp háy, nếu bố mà gặp được mẹ chắc chắn cũng sẽ rất vui, cũng sẽ đồng ý thôi.
Lệ Ngự Nam hôm nay không đích thân đến đón Tiểu Bảo như đã hứa mà lại bảo giúp việc đến, Tiểu Bảo thất vọng, cứ lưu luyến nhìn Mạc Niệm, Mạc Niệm giao Tiểu Bảo lại cho người nhà, còn dặn cậu nhớ chú ý an toàn.
“Mẹ ơi, ngày mai con sẽ dẫn bố đến tìm mẹ.” Tiểu Bảo nói chắc nịch, dù gì mẹ đang làm việc ở ngay tiệm hoa đối diện, ngày mai cậu sẽ dẫn bố đến, cả nhà cậu sẽ được đoàn tụ.
Mạc Niệm chỉ cười không đáp, vẫy tay chào Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vui vẻ chờ Lệ Ngự Nam đi làm về, khi biết anh đã về, cậu vội vàng chạy xuống lầu, phấn khích nói: “Bố ơi, hôm nay con đã gặp được mẹ, mẹ đẹp lắm, còn bảo con lần sau đến chơi.”
Lệ Ngự Nam bận rộn cả ngày, vừa cởi áo khoác ra, nghe thấy câu nói của Tiểu Bảo liền giật mình, Mạt Sinh đã chết ngay trong lòng anh, sao lại có thể còn sống? Anh chỉ biết cười cay đắng, “Tiểu Bảo, có phải con nhớ mẹ quá nên bị ảo giác không?”
“Không phải đâu, con thật sự đã gặp mẹ, ngày mai con sẽ dẫn bố đi gặp mẹ.”
Lệ Ngự Nam nghĩ Tiểu Bảo có lẽ chỉ đang nói đùa thôi, đã năm năm rồi, Mạt Sinh nếu vẫn còn sống trên thế gian này thì anh đã gặp từ lâu rồi, càng nghĩ, Lệ Ngự Nam càng thấy đau lòng, mỗi lần nhớ đến Mạt Sinh anh đều đau đến mức chẳng thiết sống, cảm thấy đời này thật chẳng còn gì vui, không biết lúc nào mới có thể đi gặp Mạt Sinh.
Hôm nay Tiểu Bảo dậy rất sớm, chạy vào phòng Lệ Ngự Nam gọi anh dậy, Lệ Ngự Nam bị Tiểu Bảo đánh thức nên cũng không muốn ngủ tiếp, đành đi theo Tiểu Bảo đến trường mẫu giáo, sẵn tiện cũng muốn xem thử người ở tiệm hoa có thật là Mạt Sinh hay không.
Lệ Ngự Nam không ôm chút hi vọng nào, nhưng Tiểu Bảo thì lại rất hưng phấn, chờ trước cửa suốt nửa tiếng mới đến lúc cửa hàng mở cửa, nhưng dù họ đã đợi lâu đến thế cũng không thấy Mạc Niệm đâu, Tiểu Bảo sốt ruột bèn hỏi thăm: “Mẹ con sao còn chưa đến?”
“Con hỏi cô Mạc à? Hôm nay cô ấy nghỉ, không đến tiệm đâu.” Nhân viên bán hoa trả lời.
Lệ Ngự Nam cũng không còn hứng thú nữa, kéo tay Tiểu Bảo nói: “Thôi được rồi, đi học thôi con.”
“Bố ơi, ngày mai quay lại nhé, con chắc chắn mình sẽ gặp được mẹ.” Tiểu Bảo kiên trì.
“Đó không phải mẹ con đâu, mẹ con ở xa lắm, sao có thể đi làm ở tiệm hoa? Chắc chắn là do con nhớ mẹ quá thôi.” Lệ Ngự Nam không tin.
“Bố, bố không tin con, bố đáng ghét lắm, con không cần bố đưa con đi nữa, con sẽ tự đi học.” Tiểu Bảo giận dỗi, giằng tay Lệ Ngự Nam ra rồi bỏ đi không quan tâm nữa.
Lệ Ngự Nam nhìn theo con trai mình, tính cách nóng nảy như thế, thật không biết giống ai nữa. Anh lại quay đầu nhìn về phía tiệm hoa, tuy lời của Tiểu Bảo không đáng tin nhưng anh vẫn có chút kì vọng, Mạt Sinh có phải vẫn chưa chết không, cô ấy có phải sẽ quay về không?
Ngoài mặt Lệ Ngự Nam nói không tin, nhưng nếu bỏ đi thẳng thì anh lại không nỡ, cứ mãi đỗ xe trước cửa tiệm, đến tận lúc chiều tối, anh vẫn mong có thể gặp được cô gái tên là Mạc Niệm này, đời này anh chỉ yêu Mạt Sinh, giờ đây Tiểu Bảo đã cho anh có lòng tin.
“Cô Mạc, hôm nay được nghỉ sao vẫn đến?”
“Tôi đến lấy ít đồ, ngày mai còn giao cho khách.”
Lệ Ngự Nam vừa nghe thấy cái tên này thì liền bước ra khỏi xe, anh chỉ nhìn thấy phía sau lưng cô, nhưng bóng dáng đằng sau ấy trông rất giống với người mà anh thương nhớ, Lệ Ngự Nam có hơi căng thẳng, từ từ bước đến cửa tiệm, muốn tìm đáp án cho mình.
Trong cửa tiệm chỉ có hai nhân viên, quy mô cũng không lớn lắm, Mạc Niệm đang quay lưng lại với Lệ Ngự Nam, tìm kiếm gì đó, Lệ Ngự Nam nhìn Mạc Niệm, trong lòng đầy nghi hoặc, trông mong, hưng phấn, anh bước đến gần, chìa tay ra định chạm vào vai cô nhưng rồi lại rụt tay lại.
Khi Mạc Niệm quay đầu lại, Lệ Ngự Nam lập tức biến sắc mặt, kinh ngạc nhìn cô.