Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2631
“Mẹ ơi, con muốn uống nước.”
Thấy Mạc Niệm và người đàn ông kia trò chuyện vui vẻ, Tiểu Bảo lập tức phá đám.
Hứa Trạm trông thấy Tiểu Bảo thì rất kinh ngạc: “Em có con từ lúc nào thế?”
Mạc Niệm trả lời: “Con của bạn em.”
“Không phải, con là con của mẹ.” Tiểu Bảo phản bác.
Hứa Trạm chỉ cười không nói, đưa tay định xoa đầu Tiểu Bảo, Tiểu Bảo lập tức khó chịu né tránh, Hứa Trạm ngượng ngùng rụt tay lại, nhướn mày, “Phải công nhận thằng bé khá giống em.”
Hứa Trạm nói xong liền chuyển chủ đề khác, Tiểu Bảo cảm nhận nguy cơ rất lớn, ai biết được người đàn ông ấy sẽ làm gì, bèn lén rút điện thoại ra gọi điện cho Lệ Ngự Nam, Lệ Ngự Nam lúc này đang ở chỗ của Tiết Lục, anh muốn hỏi rõ Giản Tiếu chuyện này rốt cuộc là sao, Mạc Niệm rốt cuộc có phải là Mạt Sinh không?
Giản Tiếu vẫn luôn không tha thứ cho Lệ Ngự Nam, cho rằng chính sự tàn nhẫn của anh đã hại Mạt Sinh ra nông nỗi ấy, “Phải thì đã sao? Người ta không còn nhớ anh nữa rồi, bây giờ đang sống rất tốt, sao anh còn đến làm phiền? Lệ Ngự Nam, anh nên để cho Mạt Sinh được tự do đi.”
Họ đã giấu anh suốt năm năm nay, năm năm nay anh không lúc nào không nhớ Mạt Sinh, nhưng cuối cùng lại bị người bạn thân nhất của mình dối gạt, “Tôi biết cô sẽ không thể nào tha thứ cho tôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ Mạt Sinh, Tiểu Bảo cần có mẹ, tôi cũng cần có Mạt Sinh, các người không thể ngăn cản tôi được.”
Giản Tiếu nhếch môi, “Nếu Mạt Sinh nhớ lại thì liệu có muốn ở bên cạnh anh không? Tôi không ngăn cản anh, nhưng nếu anh lại khiến cho Mạt Sinh phải đau khổ nữa thì tôi thề cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ tìm được cậu ấy!”
Có được đáp án rồi, Lệ Ngự Nam liền lấy lại tự tin, cho dù Mạt Sinh có muốn lấy mạng anh thì anh cũng tuyệt đối không từ bỏ cô.
Chuông điện thoại chợt vang lên, Lệ Ngự Nam đeo tai nghe vào, nghe Tiểu Bảo đầu dây bên kia nói khẽ: “Bố ơi, bố mau qua đây đi, bố mà không qua là mẹ sẽ chạy theo người khác đấy.”
“Là thế nào?” Lệ Ngự Nam cảnh giác.
“Có một chú đến mời mẹ ăn cơm, mẹ và chú ấy nói chuyện rất vui vẻ, con cảm thấy chú này có lẽ muốn làm bố dượng của con.”
Lệ Ngự Nam nghe xong lập tức ngồi không yên, quả đúng là con trai anh, để ở bên cạnh Mạc Niệm rõ ràng là không sai. Anh từ biệt Giản Tiếu rồi lập tức lái xe đến tiệm hoa, đúng như lời Tiểu Bảo nói, trong tiệm thật sự có một người đàn ông, mà người đó anh lại vô cùng quen thuộc, đã là tình địch bao nhiêu năm nay, đến giờ vẫn không thay đổi.
Hứa Trạm vừa trông thấy Lệ Ngự Nam thì có hơi kinh ngạc, anh và Lệ Ngự Nam đã năm năm không gặp, ở lần gặp này cả hai đều đã thay đổi nhiều.
Lệ Ngự Nam mỉm cười bước đến thân thiện bắt tay Hứa Trạm, “Hứa Trạm, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ cậu có thể tìm được đến đây.” Hứa Trạm nhìn Tiểu Bảo rồi hỏi: “Đây là con trai cậu sao?”
Lệ Ngự Nam nhướn mày, bổ sung: “Đây là con trai của tôi và Mạt Sinh.”
Hàm ý trong câu này rất rõ ràng, Hứa Trạm cũng nghe ra được, liền quay sang nói với Mạc Niệm: “Hết giờ làm rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Thấy bầu không khí giữa hai người có vẻ kì lạ, Mạc Niệm cũng nhận ra có gì đó không ổn, không biết phải trả lời Hứa Trạm thế nào, nhưng Lệ Ngự Nam đã vội quyết định thay cô: “Cũng được, anh và con cũng đói rồi, Mạc Niệm, hay là chúng ta cùng đi ăn đi.”
Lệ Ngự Nam chuyển khách thành chủ, đứng về một phía với Mạc Niệm, rõ ràng xem Hứa Trạm là người ngoài, Mạc Niệm ngẩng đầu thắc mắc nhìn Lệ Ngự Nam, không hiểu từ lúc nào mà trở nên thân mật như thế, rồi vội nói: “Tôi và Hứa Trạm đi ăn cơm, anh chen vào làm gì? Anh đi với Tiểu Bảo đi.”
Hứa Trạm nhếch mép cười, vô cùng đắc ý, “Tôi và Mạc Niệm đi ăn cơm, anh Lệ đi theo làm gì?”
Lệ Ngự Nam sa sầm nét mặt, mím môi khó chịu, Tiểu Bảo lại thông minh, lập tức chạy đến ôm Mạc Niệm, “Mẹ ơi, con đói bụng, mẹ dẫn con và bố cùng đi với.”
Tuyệt chiêu của trẻ con quả nhiên lợi hại, Lệ Ngự Nam nhìn Hứa Trạm nhướn mày khiêu khích, cuối cùng tất cả đều cùng đi ăn với nhau.
Mạc Niệm và Tiểu Bảo đi phía trước, Hứa Trạm ở phía sau mỉa mai: “Lệ Ngự Nam, nhiều năm không gặp, cậu vẫn cứ ti tiện như thế, Mạc Niệm đã không muốn tiếp cậu, cậu lại dùng đứa bé để giở thủ đoạn.”
“Thanh đao có thể thực chiến mới là đao tốt, cậu không cần quan tâm tôi dùng thủ đoạn gì, dù gì cậu cũng không có cơ hội đâu.” Lệ Ngự Nam nở nụ cười tự tin.
Bốn người cùng nhau ăn cơm, Hứa Trạm đưa thực đơn cho Mạc Niệm rồi nói: “Mạc Niệm, em muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay anh mời, em ăn tự nhiên đi.”
Lệ Ngự Nam ngồi bên cạnh lập tức ngắt lời, giọng nói bình thản: “Không cần đâu, cô ấy có chồng mà.”
Vừa nói anh vừa xem thực đơn, “Cho một phần sủi cảo, một phần tôm hùm… Vợ tôi thích ăn hải sản mà.”
Lệ Ngự Nam trả thực đơn cho nhân viên rồi lườm lườm Hứa Trạm đầy khiêu khích, Hứa Trạm không ghê gớm bằng Lệ Ngự Nam, cũng luôn tôn trọng Mạc Niệm, thế nên đã chậm hơn một bước.
“Xưng hô thế này có hơi không hợp lí, Mạc Niệm sao có thể là vợ cậu chứ?” Hứa Trạm cau mày, tỏ rõ sự khó chịu.
“Sớm muộn gì cũng sẽ như thế, cậu cứ chờ mà xem, hộ khẩu đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Mạc Niệm ngượng ngùng, đành quay sang nhìn Tiểu Bảo, thật sự không biết phải làm sao với hai người đàn ông này, “Tiểu Bảo thích ăn gì thì cứ gọi nhé.”
Bữa cơm trải qua rất nặng nề, chỉ có Tiểu Bảo là vui vẻ, bởi vì Mạc Niệm cứ luôn bón thức ăn cho cậu, Tiểu Bảo vỗ tay thích thú, huyên thuyên liên tục, Mạc Niệm rất yêu Tiểu Bảo nên không quan tâm sự đấu đá căng thẳng của hai người đàn ông nữa, chỉ dồn hết tâm trí lên Tiểu Bảo.
Cuối buổi, Mạc Niệm nói lời xin lỗi Hứa Trạm, “Xin lỗi anh, khiến anh khó xử rồi.”