Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2633
Đã năm năm rồi, Hứa Trạm đã giấu cô lâu đến thế rồi, anh cảm thấy Mạc Niệm ở bên cạnh Lệ Ngự Nam sẽ chỉ có đau khổ, cũng sợ tình cảm của cô sẽ không được đáp lại, nhưng giờ đã có đứa bé, cô lại vẫn còn sống, những việc này chẳng thể nào cứ mãi giấu giếm, nhất là khi bây giờ Lệ Ngự Nam đã tìm được cô, sau này họ sẽ càng tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
“Lệ Ngự Nam tưởng em đã chết, thật ra em chưa chết, năm xưa em sinh đứa bé xong thì chỉ còn thoi thóp, anh đã mời những chuyên gia giỏi nhất thế giới đến làm phẫu thuật cho em, sau đó em hôn mê ba năm, ba năm sau, em đã quên đi mình là ai, anh cảm thấy việc em quên mọi chuyện lại là việc tốt, ít ra có thể sống thật vui vẻ, nhưng việc Lệ Ngự Nam tìm đến khiến anh hiểu ra, cậu ta không thể từ bỏ em được.”
Hứa Trạm cũng không còn lí do giấu giếm nữa, anh kể hết mọi việc cho Mạc Niệm nghe, Mạc Niệm rơi lệ, nghe những chuyện ấy mà đau lòng vô cùng, thì ra cô chính là Mạt Sinh, vợ trước của Lệ Ngự Nam, cô đã phải trả qua khoảng thời gian đau khổ như thế, Hứa Trạm kể xong, Mạc Niệm không nói gì, cô cần thời gian từ từ chấp nhận.
Bước ra khỏi nhà Hứa Trạm, Mạc Niệm chợt có một suy nghĩ, cho dù cô và Lệ Ngự Nam đã không còn khả năng thì cô vẫn cần con của mình. Mạc Niệm vội gọi điện cho Lệ Ngự Nam, Lệ Ngự Nam nhận điện thoại rất mừng rỡ, nghe lời Mạc Niệm, vội chạy đến nhà cô, anh còn tưởng cô đã tha thứ cho mình nên mừng rỡ nói: “Mạt Sinh, theo anh về nhà đi.”
Mạc Niệm ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh giao Tiểu Bảo cho tôi đi.”
Nụ cười trên môi Lệ Ngự Nam tắt ngóm, “Em nói gì?”
“Tôi nói anh giao Tiểu Bảo cho tôi đi, nó là con của tôi, tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, chắc anh cũng hiểu điều tôi nói, tôi và anh là không thể, nhưng tôi cần con tôi, nó là do tôi mang thai mười tháng sinh ra, cả đời này tôi chỉ cần nó là đủ rồi.”
“Mạt Sinh, không lẽ em vẫn không chịu tha thứ cho anh sao?” Lệ Ngự Nam đỏ hoe mắt.
Mạc Niệm nhắm mắt, nhớ lại những điều Hứa Trạm đã kể liền nổi giận, “Còn anh thì sao? Lúc đầu anh vì người phụ nữ khác mà không màng sống chết của tôi, anh có từng nghĩ tôi sẽ chết không? Anh lấy quyền gì mà bảo tôi tha thứ cho anh? Lệ Ngự Nam, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!”
“Anh có lỗi với em, anh biết, anh sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho em, nhưng anh không thể không có em, em nói anh ích kỉ cũng được, tàn nhẫn cũng được, nhưng anh sẽ không từ bỏ em, cho dù em hận anh thì anh cũng không muốn rời xa em.”
“Đủ rồi!” Mạc Niệm kích động hét lên: “Tôi không muốn nghe, tôi chỉ cần Tiểu Bảo, còn anh thì tôi không cần!”
Lệ Ngự Nam thấy đau đớn trong lòng, nhưng anh tuyệt đối không thể từ bỏ cô, cho dù có dùng cách gì cũng không thể từ bỏ, “Lát nữa anh sẽ đưa Tiểu Bảo qua đây, thời gian này em cứ chăm sóc cho nó, anh tạm thời sẽ không đến làm phiền em.”
Nói xong, Lệ Ngự Nam thất thểu rời đi, anh không thể ép cô được, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để xoa dịu trái tim cô.
Tiểu Bảo đến nhà, mừng rỡ ôm chân Mạc Niệm nũng nịu gọi: “Mẹ.”
“Mẹ đây, con cưng của mẹ, mẹ có lỗi với con, đã không chăm sóc tốt cho con.” Mạc Niệm đau lòng rơi lệ, ôm lấy Tiểu Bảo, cô đã lỡ mất Tiểu Bảo năm năm, đây chính là điều khiến cô hối hận nhất.
“Con không trách mẹ đâu, lúc nãy con thấy bố ra về rất buồn, tại sao thế mẹ? Có phải bố đã làm chuyện gì sai khiến mẹ không vui không? Mẹ có thể tha thứ cho bố không? Bố là một người bố rất tốt.” Tiểu Bảo cố gắng cầu xin cho Lệ Ngự Nam.
“Nhưng bố lại không phải là một người chồng tốt, Tiểu Bảo, sau này con theo mẹ được không? Chúng ta không cần bố nữa.” Mạc Niệm lau nước mắt, dỗ dành Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo phụng phịu, không muốn mất đi cả bố lẫn mẹ, “Mẹ ơi, mẹ không thể tha thứ cho bố sao? Thế thì Tiểu Bảo sẽ đi theo mẹ.”
Mạc Niệm khẽ hôn lên trán Tiểu Bảo, không nhìn thấy nước mắt ở khóe mi cậu, Tiểu Bảo áp đầu lên vai cô, lén lau nước mắt, không để mẹ phát hiện.
“Con trai ngoan của mẹ, mẹ yêu con.”
Mạc Niệm sau khi biết Tiểu Bảo chính là con trai mình thì vô cùng nâng niu, cũng là lần đầu làm mẹ nên cô còn phải học hỏi nhiều, chăm sóc Tiểu Bảo hết sức cẩn thận. Lệ Ngự Nam giữ lời hứa, thời gian này không đến làm phiền cô, tuy có lúc rất nhớ nhưng vẫn kiềm chế được.
Tiểu Bảo không còn vui vẻ hoạt bát như trước, nhưng trước mặt Mạc Niệm thì vẫn tỏ ra rất ổn, cậu không muốn Mạc Niệm đau lòng, thế nên trước mặt cô lúc nào cũng cố gượng cười. Nếu không phải cô giáo gọi điện đến cho Mạc Niệm, nói Tiểu Bảo dạo gần đây lên lớp lúc nào cũng lơ đãng thì có lẽ Mạc Niệm cũng không nhận ra con trai mình có tâm sự.
Tiểu Bảo chỉ mới năm tuổi, còn bé như thế đáng lẽ phải luôn được vô tư vui vẻ mới phải.
Buổi tối, Mạc Niệm định trò chuyện với Tiểu Bảo, có việc gì cũng đều sẽ giải quyết được, nhưng khi cô bước đến trước cửa phòng Tiểu Bảo thì chợt nghe tiếng Tiểu Bảo vừa khóc vừa nói với con thỏ bông.
“Mình muốn có mẹ, mình cũng muốn có bố nữa, mình không muốn họ xa nhau, các bạn ở trường ai cũng được bố mẹ đưa đón, chỉ có mình là không có, mình cũng muốn được bố mẹ đưa đi học. Lúc trước các bạn nói mình không có mẹ, mình tức lắm, giờ khó khăm lắm mới có mẹ thì lại mất đi bố, Tiểu Bảo sao lại không được giống các bạn chứ? Nếu sau này bố không yêu mình nữa thì phải làm sao? Tiểu Bảo không muốn mất đi họ, mình là một đứa trẻ chẳng được ai thương yêu cả.”