Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2714
Lục Vân Thâm nhìn tin nhắn wechat và giọng nói như sắp chết ban nãy, chỉ cảm thấy buồn cười.
Lẽ nào cô ta cho rằng, sau chuyện đêm qua, hắn vẫn sẽ trúng kế của cô chắc?
Dùng toàn thủ đoạn đê hèn, bảo sao dù là con ruột như vẫn không được ông bà Vân yêu quý.
Lục Vân Thâm vứt điện thoại sang một bên, trong lòng không ngừng khó chịu, trực tiếp lên máy bay, cảm giác khó chịu này không những không được giải tỏa, thậm chí còn càng thêm gia tăng.
Cái máy bay chết tiệt cất cánh muộn! Nhan Hoan chết tiệt!
Tắt điện thoại, Lục Vân Thâm nhíu mày, xé nát bản báo cáo xét nghiệm trên tay, trái tim mới thư thái đôi chút.
Trái tim của người đàn bà bỉ ổi đó không xứng được đặt trên lồng ngực Hiểu Nhu, không sai, không hề xứng!
Đến khi Lục Vân Thâm về lại Nam Thành đã là một tháng sau, một tháng này, người đàn bà cứ một ngày lại gọi điện thoại cho hắn ba lần bỗng rất trầm lặng, đến một cuộc điện thoại cũng không có.
Đừng nói là điện thoại, đến tin nhắn cũng không có luôn.
Ha. Không diễn khổ nhục kế được nữa, nên đổi sang chơi trò biến mất ư?
Cô ta cho rằng hắn sẽ gọi điện thoại cho cô ta chắc? Nằm mơ đi!
“Tiên sinh, về Vân viên ư?” Tài xế có chút không hiểu nổi Lục Vân Thâm càng ngày càng lạnh lùng này, thân trọng hỏi.
Lục Vân Thâm nhíu mày, giữa hai hàng lông mày hiện lên sự chán ghét.
“Về công ty.” Giọng nói lạnh như băng phát ra từ chiếc miệng nhỏ nhắn.
Tài xế không dám nói nhiều, nhưng nội tâm có chút đáng tiếc, Vân tiểu thư tốt như vậy, sao tiên sinh lại không nhìn ra chứ, tiếc thì cũng chỉ là tiếc thôi, nhưng chuyện liên hôn thì phải ở trong chăn mới biết chăn có rận, người ngoài như hắn, tốt nhất không nên để tâm.
Cuộc họp trong cô ty mở đúng một ngày, điện thoại không có lấy một cuộc gọi, cả Lục thị như chìm vào vùng khí áp cực thấp, đến thở mọi người cũng không dám thở, chỉ sợ trọc giận sếp.
Không khí trong phòng làm việc của tổng tài trượt xuống tận âm độ, mãi cho đến khi Nhan Hiểu Nhu tới, thư ký mới như chết đuối vớ được cọc, vội vàng mời người vào phòng làm việc của tổng tài, tổng giám đốc đang bị mắng trong phòng làm việc mới lau mồ hôi lạnh.
“Anh Vân Thâm, cuối cùng anh cũng về rồi, em rất nhớ anh đó.”
“Ừ.” Lục Vân Thâm hững hờ đáp.
Nhan Hiểu Nhu giống như con chim nhỏ vui vẻ, lao vào lòng Lục Vân Thâm, mắt nhìn thấy giấy báo cáo xét nghiệm trên bàn, vui sướng cầm lên.
“Anh Vân Thâm, anh thật tốt, công việc bận như vậy mà vẫn lo cho bệnh của em, đợi em làm xong phẫu thuật rồi, em có thể bên anh Vân Thâm rồi!”
“Chuyện này để sau hẵng nói.” Lục Vân Thâm hơi khó chịu mở miệng.
“Để sau hẵng nói?” Nhan Hiểu Nhu ngẩn người, kế đó đôi mắt đỏ lên: “Anh Vân Thâm, anh đừng hiểu nhầm, em không ép anh lý hôn với chị đâu, nhưng bác sỹ nói với em thời gian của em không còn lại là bao, cho nên em muốn nắm chặt từng giây từng phút bên anh.”
“Anh nói là để sau hẵng nói.” Lục Vân Thâm càng thêm khó chịu, thậm chí có chút lạnh lùng, lập tức khiến Nhan Hiểu Nhu rơi nước mắt, xinh đẹp vô cùng, khiến người ta nhìn mà đau xót.
“Em sai rồi, anh Vân Thâm, em sai rồi, anh đừng bỏ mặc em.”
Gân trên cổ Lục Vân Thâm như đang nhảy lên, sao trước đây không hề phát hiện ra Nhan Hiểu Nhu mau nước mắt vậy chứ, hắn còn chưa nói gì mà cô đã bày ra bộ dạng đòi sống đòi chết rồi.
Nếu là người phụ nữ kia, đừng nói đến khóc, cô ta đã phát hỏa rồi châm chọc mình từ lâu rồi.
Đợi đã, sao hắn lại nhớ đến người phụ nữ đó chứ?
Lục Vân Thâm day mày, cố nén giận trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Đuộc rồi, em không sai, chỉ là công ty nhiều việc, em về trước đi, chuyện phẫu thuật anh sẽ kêu thư ký sắp xếp.”
“Kêu thư ký sắp xếp?” Sắc mặt Nhan Hiểu Nhu trắng bệch, không nghĩ ngợi mà thốt lên: “Trước đây anh luôn tự mình giải quyết chuyện của em mà!”
“Đủ rồi!”
Lục Vân Thâm không nhịn được, lạnh giọng hỏi: “Hiểu Nhu, từ khi nào mà em lại trở nên gây sự vô lý như vậy?”
Chịu đả kích mạnh, Nhan Hiểu Nhu ôm ngực, nhắc đi nhắc lại, là cô gây sự vô lý, là cô gây sự vô lý.
Lục Vân Thâm nhíu chặt mày, càng thêm khó chịu, định kêu thư ký vào tiễn Nhan Hiểu Nhu ồn ào này đi thì điện thoại reo lên.
Hắn mở ra nhìn, trong lòng bỗng ngờ vực, Cục trưởng Cục công an Nam Thành?
“Lưu cục trưởng, có chuyện gì sao?”
“Lục tổng… có chuyện này…” Lưu cục trưởng ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng, bao năm qua, đây là lần đầu cảm thấy công việc thật khó khăn.
Lúc xử lý đám tội phạm của hội Tam Hợp, chỉ vì có người trong đám người đó ra tay với Lục phu nhân, Lục Vân Thâm đã dặn hắn ‘chăm sóc’ tốt cho mấy người kia, có thấy hắn quan tâm Lục phu nhân đến đâu, bây giờ hắn biết mở miệng nói ra tin tức này như thế nào đây!
“Lưu cục trưởng?” Lục Vân Thâm có chút không nhẫn nại, khiến Lưu cục trưởng hoảng sợ, tim ngừng đập, cắn răng, mới dám nói.
“Lục tổng, nếu anh tiện nói chuyện, mời đến cục một chuyến, đến nhận xác.”
Tim Lục Vân Thâm bỗng nhảy lên, cứ như có một cánh tay đang bóp lấy tim hắn, đến thở cũng không ổn định, hít sâu một hơi, giọng nói trầm mà u ám.
“Nhận xác ai?”
Cảm nhận thấy bên kia truyền đến một sự áp bức lớn, Lưu cục trưởng toát đầu mồ hôi, giọng nói run rẩy.
“Ngài, phu nhân của ngài…”