Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2716
Đột nhiên, trong đầu Lục Vân Thâm xoẹt qua lời nói quyết liệt kia.
Muốn ly hôn, trừ khi tôi chết.
Chết? Hắn chưa cho phép, sao cô dám chết chứ?
Trái tim Lục Vân Thâm bỗng như dung nham phun trào, nuốt gọn não, trái tim, tứ chi bát mạch của mình, cuối cùng chỉ còn để lại tro tàn.
Tro tàn của sự tuyệt vọng.
Nhan Hoan, cô thích chơi trò chơi, tôi sẽ chơi cùng cô.
Hắn cầm điện thoại lên, lạnh giọng hạ lệnh qua điện thoại: “Trong vòng một tuần, thu mua Nhan thị.”
“Hả?” Thư ký ở đầu dây bên kia ngẩn người, mở miệng nói: “Lục tổng, báo cáo hàng năm của Nhan thị rất rốt, giá cổ phiếu cũng đang tăng cao, bây giờ mà mua lại sẽ tốn rất nhiều vốn so với thị trường.”
“Còn muốn tôi lặp lại lần nữa sao?” Giọng Lục Vân Thâm còn lạnh hơn khi nãy, dọa thư ký suýt chút nữa thì rơi điện thoại trên tay, lập tức vâng lời.
“Không, không phải một tuần, trong ba ngày, tôi muốn nhìn thấy kết quả thu mua.”
Nói xong hắn liền tắt điện thoại.
Trong lòng thư ký thầm than, ba ngày, trong ba ngày phải mua xong, Lục thị không phải công ty nhỏ, thu mua trong ba ngày, đúng là cách làm man rợ chưa có sẵn trong dự định.
Hắn điên thật rồi!
Thư ký theo hắn bao năm nay, chưa từng thấy hắn quan tâm đến chuyện gì như vậy, rốt cuộc Lục tổng sao vậy?
Ngày thứ hai sau khi tiến hành thu mua cổ phiếu, em sinh đôi của Nhan Hoan là Nhan Ngu tìm đến Nhan thị.
“Lục Vân Thâm, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?” Nhan Ngu trầm mặc, nhíu mày nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế bành, đang nhíu mày.
“Cô ấy ở đâu?” Mặt mày Lục Vân Thâm lạnh tanh, không thề để ý đến sự tức giận của Nhan Ngu, lạnh lùng hỏi.
“Ai?”
“Nhan Hoan.”
“Tôi không biết.” Nhan Ngu cảm thấy khó kiểu: “Anh đùng nói với tôi anh thu mua Nhan thị là bởi vì Nhan Hoan nha!”
“Sinh đôi khác trứng cũng có thể cảm nhận được nhau đúng không? Nói cho tôi nghe, cô ta ở đâu?” Lục Vân Thâm không đáp lại câu hỏi của Nhan Ngu, mắt nhìn chằm chằm mặt hắn ta, cố chấp hỏi.
“Tôi không biết.” Nhan Ngu tức giận: “Lục Vân Thâm, chị Hiểu Nhu đang đợi anh ở bệnh viện, anh lại ở đây vô duyên vô cớ thu mua Nhan thị, lẽ nào anh không sợ chị ấy đau lòng sao?”
“Chị Hiểu Nhu?” Cuối cùng thì gương mặt thâm trầm của Lục Vân Thâm cũng có chút biểu cảm, nghiêm mặt nhìn sắc mặt của Nhan Ngu: “Chị cậu chỉ có một người, đó là Nhan Hoan.”
Nhan Ngu bỗng ngẩn người, mãi mới nói: “Vậy thì sao chứ?”
“Cậu nói với cô ta, đừng dùng thủ đoạn thấp kém giả chết, lấy lui để tiến này, muốn Nhan thị bình an vô sự, thì đến gặp tôi.”
“Anh nói, Nhan Hoan chết rồi ư?” Mặt Nhan Ngu kinh ngạc, sau đó lại trở nên kích động: “Ở đâu, lúc nào?”
Lục Vân Thâm nhìn Nhan Ngu như nhìn người có vấn đề về đầu óc, nhếch miệng: “Tôi nói rồi, là giả chết.”
Nhan Ngu như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, không dám thèm hỏi tiếp, lao thẳng ra khỏi phòng làm việc.”
Lục Vân Thâm không có hơi sức để ý đến hắn, dù sao thì hắn sẽ gặp người phụ nữ kia nhanh thôi, đến lúc đó, hắn nhất định sẽ ‘trừng phạt’ cô ta.
Hắn bật cười, trên mặt lộ ra biểu cảm tất cả mọi thứ đều được mình khống chế trong tay.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, trước khi bàn giao cổ phần nửa tiếng đồng hồ, trong phòng làm việc, hắn nhận được một cuộc điện thoại lạ.
Điện thoại của Nhan Hoan.
Ha, quả nhiên nhà họ Nhan luôn là điểm yếu của cô.
Cuối cùng thì tâm trạng âm u đáng sợ của Lục Vân Thâm đã có khởi sắc, hắn nói rồi mà, sao người đàn bà này nỡ chết chứ, sao có thể chết chứ?
“Bây giờ muốn xin tôi rồi sao?” Đầu dây bên kia còn chưa kịp mở miệng, Lục Vân Thâm đã nhướn mày nhếch môi, giọng vui cẫng lên, đến bản thân cũng không nhận ra.
“Nhan Hoan, ai cho cô dám lừa tôi? Cô muốn giả chết thì phải tìm người giống cô chút, người đàn bà xấu như vậy đâu có giống cô chút nào, cô.”
“Lục tiên sinh, ngắt lời chút.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng hắn, toàn thân hắn khựng lại, sau đó cứng nhắc quay người, liền nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn có đôi mắt hoa đào đặt điện thoại xuống, giọng điệu nói chuyện công với hắn.
“Vân Thâm, đã lâu không gặp, Tôi là luật sư ủy thác di chúc của Nhan Hoan, tôi phải tận tay đưa văn kiện này cho anh.”
“Kỷ Ngộ Bạch, là anh!”
Người đàn ông đáng chết này, hắn ta là bạn từ nhỏ của hắn, trước khi hắn và Nhan Hoan kết hôn, hắn ta cứ bám riết lấy Nhan Hoan, còn nói thẳng trước mặt ông bà nhà họ Kỷ là ngoài Nhan Hoan không cưới ai hết, đáng tiếc, người Nhan Hoan yêu lại là Lục Vân Thâm !
“Là tôi.” Khác với sự giận giữ của Lục Vân Thâm, trên mặt Kỷ Ngộ Bạch vẫn mang theo nụ cười không có chút giả tạo, sau đó lấy một tập tài liệu từ trong túi ra.
“Giấy tờ ly hôn, theo di nguyện của Nhan Hoan, sao khi chết sẽ giao cho anh.”
“Mẹ kiếp, anh đang nói gì đó!” Lục Vân Thâm phát cáu, sau đó đứng bật dậy từ ghế lên.
“Chúc mừng anh, Lục Vân Thâm, anh tự do rồi, có thể cùng Nhan Hiểu Nhu tâm đầu ý hợp ân ân ái ái rồi.”
Hắn ngừng lại, lấy một chiếc ipad từ túi ra, bật video trong đó lên, ấn nút phát, đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của Lục Vân Thâm, nhếch miệng cười, nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ đau thương tột cùng.
“Dù gì cũng là bạn bè, để chúc mừng cậu khôi phục tự do, có được hạnh phúc, tôi tặng anh một món quà nhé.”