Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2723
Lục Vân Thâm!
Nhan Hoan như bị sét đánh, giây tiếp theo liền bị người đàn ông kia ôm chầm lấy, lực ôm rất mạnh, như thể muốn cô hòa vào máu thịt của hắn vậy, lần đầu tiên cô thấy người đàn ông luôn lạnh lùng và bình tĩnh này rống lên.
“Hoan Hoan, là em! Đúng là em rồi! Hoan Hoan.”
Giọng của người đàn ông khàn khàn, trầm thấp, thậm chí còn có chút nức nở, hắn ôm thật chặt, chặt đến mức Nhan Hoan có thể cảm nhận được máu khắp người hắn đang chuyển động.
Bả vai của cô ẩm ướt, có thứ gì đó lạnh ngắt nhưng cũng rất ấm áp rơi xuống vai cô, giống như từng viên đá vậy, trái tim gần như đã yên bình suốt bốn năm nay của cô bỗng cuồn cuộn sóng gió.
Hắn đang khóc ư?
Sao hắn có thể khóc chứ? Hắn khóc vì ai? Vì cô ư? Không thể nào, hắn chán ghét cô còn chưa hết cơ mà.
Khóe môi Nhan Hoan khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười chế giễu, cô muốn đẩy hắn ra, nhưng Lục Vân Thâm lại cứ sống chết ôm lấy eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
“Khụ khụ, chú à, mặc dù tiểu Hoan nhà tôi đúng là rất xinh đẹp, rất dễ thương, nhưng chú cứ như vậy thì tôi phải ra tay đó.”
Một giọng nói non nớt chen ngang vào, cuối cùng cũng khiến hai người họ tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ của bản thân, nhưng Lục Vân Thâm vẫn ôm chặt lấy Nhan Hoan như cũ.
Hắn sợ buông tay một cái thì Nhan Hoan sẽ biến mất.
Hắn sợ buông tay một cái thì sẽ tỉnh khỏi giấc mộng đẹp này.
Hắn không muốn tỉnh, không muốn tỉnh.
“Vân Thâm, anh làm tôi đau rồi.” Nhan Hoan cau mày, giọng nói vừa phải, nhưng cũng đủ để đánh thức trái tim vốn đã tĩnh mịch suốt bốn năm trời của Lục Vân Thâm.
“Em đúng là Nhan Nhan của tôi rồi, đúng là Nhan Nhan rồi!”
Toàn thân hắn càng run mãnh liệt hơn, tim đập kịch liệt. Hắn sợ làm cô đau nhưng càng sợ buông cô ra hơn, khóe mắt đỏ ngầu, chân tay luống cuống, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng lại muốn ngắm thật kĩ khuôn mặt đã khiến hắn nhớ thương suốt bốn năm nay.
Mà tất cả những lưỡng lự, những ngập ngừng, những bàng hoàng này cuối cùng cũng bị kết thúc trong tiếng hò hét hết sức hưng phấn.
“Ba!”
Giọng nói vừa êm ái vừa mềm mại, nhưng đồng thời cũng ngang với sấm rền, khiến Lục Vân Thâm chết lặng tại chỗ.
Cậu bé kia mặt mày tươi cười chạy đến bên một người đàn ông vừa bước vào cửa, biết điều xách chiếc túi tiện lợi trong tay hắn.
Là cậu ta! Kỷ Ngộ Bạch!
Kỷ Tiểu Lạc? Là con của cậu ta sao?
Sao có thể chứ? Sao Nhan Hoan có thể sinh con cho người đàn ông khác chứ?
Nhân lúc hắn còn đang bàng hoàng, Nhan Hoan mới thoát ra khỏi lồng ngực hắn, mặt mày tươi cười đi đến trước mặt Kỷ Ngộ Bạch, đón lấy chiếc túi trên tay còn lại của Kỷ Ngộ Bạch đặt xuống quầy thu tiền rồi cười nói.
“Sao hôm nay về sớm vậy?”
“Nhà kính trồng hoa không có nhiều việc lắm, nhớ lúc tối qua em bảo muốn ăn tôm hùm của nhà lão Vương, nhân tiện vẫn còn sớm nên tôi đã xếp hàng mua về.”
“Ba à, ba giỏi quá!” Kỷ Tiểu Lạc vừa nghe thấy tôm hùm liền vui như tết, nuốt nước bọt ‘ực ực’ đi mở chiếc túi tiện lợi ra.
Nhan Hoan đành chịu: “Tiểu Lạc, chậm thôi.”
“Không sao, anh đi lấy găng tay.” Kỷ Ngộ Bạch cũng cười.
Cả nhà người ta vui vẻ hòa thuận, còn Lục Vân Thâm lại trở thành người ngoài, hoàn toàn là người ngoài.
Lục Vân Thâm cảm thấy như có ngàn mũi tên xuyên qua ngực, cõi lòng tan nát và quặn đau, máu huyết đảo lộn, cuối cùng xông lên đáy mắt hắn, cuồn cuộn thành sự thô bạo khát máu.
Lúc này, Kỷ Ngộ Bạch dường như mới nhìn thấy Lục Vân Thâm, khóe môi cũng lộ ra nụ cười giống như thời niên thiếu của bọn họ, chỉ là nụ cười đó không hề phát ra từ nội tâm, lạnh nhạt hỏi.
“Lục tổng, đừng đứng đó nữa, cùng ăn đi.”
Lục Vân Thâm vẫn không nhúc nhích, hắn sợ bản thân không khống chế được ngọn lửa đang rít gào trong cơ thể, hắn sợ bản thân không khống chế được mà đánh chết Kỷ Ngộ Bạch ngay trước mặt Nhan Hoan.
Cổ họng hắn đắng ngắt, trong miệng toàn là vị gỉ sắt, phải mất đến nửa ngày mới nuốt được chút máu huyết đang dâng trào kia, khàn giọng nói.
“Hoan Hoan, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện riêng.”
Bàn tay đang cầm túi tôm hùm của Nhan Hoan khẽ run, cô mỉm cười với Kỷ Ngộ Bạch và Kỷ Tiểu Lạc, nói một tiếng rằng chút nữa là tốt thôi rồi dẫn Lục Vân Thâm ra ngoài cửa tiệm.
Hai người họ ra một nơi cách cửa tiệm không xa thì dừng lại, Nhan Hoan quay đầu lại nhìn, sau khi xác định được mình vẫn có thể nhìn thấy Kỷ Ngộ Bạch thì mới quay đầu lại nhìn Lục Vân Thâm, ánh mắt thản nhiên.
“Nói đi.”
Có vô số câu muốn nói ra khỏi miệng, có vô số nỗi nhớ nhung muốn truyền đạt, nhưng lúc hắn nhìn thấy đôi mắt trong veo không gì sánh bằng của Nhan Hoan thì đột nhiên tất cả những lời nói đó lại nghẹn trong họng, làm thế nào cũng không nói ra được.
Cuối cùng, tất cả những vướng mắc đó, tất cả những chấp niệm kia đều biến thành một câu nói mang theo sự nghẹn ngào.
“Hoan Hoan, tôi sai rồi.”