Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2728
Lục Vân Thâm cảm thấy bản thân thật đáng thương, phải nhờ người đàn ông khác giữ Nhan Hoan lại, nhưng đáng thương đến mấy cũng không sao, chỉ cần có thể giữ Nhan Hoan lại, hắn không hề để tâm.
“Hoan Hoan, chỉ cần em quay về bên tôi thì Kỷ Ngộ Bạch sẽ không sao hết.”
“Bỉ ổi!” Nhan Hoan tức giận: “Lục Vân Thâm, chuyện giữa chúng ta, đừng có lôi người ngoài vào!”
“Được, chỉ cần em quay về bên tôi, sẽ không ai bị sao hết.”
“Khốn nạn! Lục Vân Thâm tên khốn nạn này!” Nhan Hoan điên lên, lúc hắn không cần cô thì ra sức vứt bỏ, đến bây giờ hắn cần rồi thì lại không từ thủ đoạn để có được.
Sao hắn lại không biết xấu hổ như thế? Sao hắn lại không biết xấu hổ như thế?
“Đúng, tôi khốn nạn đó, cho nên, đối với những người ngáng đường tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được.”
Trong đầu Nhan Hoan bỗng ong ong, từ đầu đến cuối, Kỷ Ngộ Bạch không hề làm gì sai, nhưng bây giờ lại vì cô mà bị liên lụy. Sự trấn tĩnh mà cô cố dựng nên như đang tan vỡ, trên mặt cô đầy bi ai, giọng nói trầm xuống, mang theo chút cầu xin.
“Vân Thâm, là tôi sai, cái sai lớn nhất của tôi chính là không biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời của anh, cái sai lớn nhất của tôi chính là trước đây không biết liêm sỉ mà bám riết lấy anh. Anh muốn làm gì tôi cũng được, nhưng xin anh, tha cho Kỷ Ngộ Bạch đi, tha cho nhà họ Kỷ đi, họ đâu có làm gì sai.”
Hơi thở của Lục Vân Thâm ngày càng nặng nề, trái tim như dao cắt, cắt đến toàn thân hắn đau đớn, nhưng lại không hiểu đau ở chỗ nào nữa.
Trước giờ Nhan Hoan chưa từng hạ mình như vậy, cho dù là những ngày hắn mù mắt, dối lòng đối xử không tốt với cô, thì cô cũng chưa từng như vậy.
Nhưng bây giờ vì Kỷ Ngộ Bạch, cô lại tỏ ra yếu đuối như vậy.
Hắn day mi tâm, ngẩng đầu lên, cứ như thể làm vậy sẽ khiến đau đớn trong tim được giải tỏa, cứ như thể làm vậy có thể khiến những giọt nước mắt không nên rơi kia chảy ngược lại.
“Hoan Hoan.” Giọng nói của hắn không kiềm chế được có chút khàn khàn, lạnh lùng nói: “Chỉ cần em về bên tôi, tôi sẽ đồng ý với em.”
“Được.” Nhan Hoan ngắt điện thoại, như mất hết sức lực, cơ thể mềm nhũn, nhưng khi cơ thể sắp chạm đến mặt đất thì lại rơi vào một cái đệm mềm mềm.
Ngước mắt lên thấy khuôn mặt tức giận của Kỷ Tiểu Lạc, nó kéo tay cô nói: “Mẹ, Lục Vân Thâm thật xấu xa, chúng ta không thể để chú ta đắc ý, bây giờ chúng ta đi đi, để chú ta không có chỗ mà khóc.”
…
Lúc Kỷ Ngộ Bạch cầm bánh ga tô đến tiệm thì cửa tiệm đã khóa, trái tim hắn khẽ trầm lặng, nhưng vẫn khẽ cười, mở khóa cửa như thường, gọi với lên lầu.
“Tiểu Lạc, mau xuống đi, hôm nay sinh nhật bốn tuổi của con, ba mua bánh ga tô này.”
Đáp lại hắn chỉ là sự yên tĩnh.
“Tiểu Hoan, còn có thịt dê nhà lão Tôn em thích ăn nhất, anh cũng mang về này.”
Trên lầu vẫn không có tiếng động.
“Vườn hoa lài ở nhà kính trồng hoa ngày mai mở cửa rồi, đến lúc đó, em, Tiểu Lạc và anh có thể chụp một bức ảnh gia đình, sau đó, chúng ta sẽ đến núi tuyết Ngọc Long chơi, không phải em nói hôm nào rảnh sẽ cùng đi sao.”
Trong tiệm mỳ trống rỗng, chỉ có tiếng của hắn, hắn đặt bánh ga tô xuống, lấy đĩa bày ra ba phần, sau đó đốt nến, hát bài hát sinh nhật, hát hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi khàn giọng.
Giấc mộng đẹp bốn năm qua, cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi.
…
Ga Lệ Giang.
Kỷ Tiểu Lạc vừa cầm một tấm bản đồ xiêu vẹo, vừa giải thích đường trốn chạy của họ cho Nhan Hoan, vừa nói vừa tức giận.
“Mẹ à, Lục Vân Thâm thật quá đáng, dám làm mẹ khóc, con sẽ không thích chú ấy nữa! Giờ con đứng về phía ba Kỷ, chúng ta ngồi xe khách, đến thành phố bên cạnh một thời gian, sau đó.”
“Sau đó làm sao?” Một giọng nam trầm thấp truyền lại từ sau lưng.
“Đương nhiên sau đó chờ mọi chuyện lắng xuống chúng ta sẽ tái ngộ với ba Kỷ, để Lục Vân Thâm khóc chết đi.”
“Để chú ấy khóc?” Giọng người đàn ông lại càng thấp.
“Đương nhiên rồi, chú này, chú thật lắm lời đó.” Kỷ Tiểu Lạc nhíu mày quay đầu lại, đối diện với gương mặt người đàn ông anh tuấn lạnh lùng.
Lục Vân Thâm?