Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2729
“Tiểu Hoan Hoan.”
Kỷ Tiểu Lạc bị sự lạnh lùng trong ánh mắt của Lục Vân Thâm dọa đến run lẩy bẩy, sợ hãi chạy đến sau lưng Nhan Hoan, nhưng nghĩ đến Nhan Hoan bị hắn làm cho khóc, liền nắm nắm đấm, lấy hết dũng khí đứng lên trước mặt Nhan Hoan, đưa hai tay ra, anh hùng rơm nói.
“Đúng, chính là khiến chú khóc, chú khiến mẹ tôi khóc, sao tôi không thể khiến chú khóc chứ! Một người đàn ông khiến phụ nữ khóc thì có bản lĩnh gì chứ? Có bản lĩnh, có bản lĩnh.”
Kỷ Tiểu Lạc nhìn trước nhìn sau, không thấy có thứ gì có thể tự vệ, đành lùi về sau một bước, giơ nắm đấm lên trước người, làm động tác Kim Cương hồ lô đánh yêu quái, giọng nói non nớt uy hiếp.
“Chú có bản lĩnh thì đánh với tôi này, cuộc chiến công bằng giữa hai người đàn ông.”
Lục Vân Thâm khẽ hừ lên một tiếng, trong lòng có giận hờn đến đâu nữa thì cũng bị thằng nhóc này làm tan biến hết.
Biết bảo vệ mẹ, đúng là con của Lục Vân Thâm.
“Lục Vân Thâm!” Nhan Hoan nhìn Kỷ Tiểu Lạc hiểu chuyện, trong lòng được an ủi phần nào, nhưng cô lại lo lắng, cô vội vàng ôm lấy Kỷ Tiểu Lạc không hiểu chuyện lòng, không để Lục Vân Thâm tiến đến gần.
“Người muốn chạy là tôi, anh không thật sự cho rằng một đứa trẻ như Tiểu Lạc có thể làm nên quyết định gì chứ, bây giờ tôi đi theo anh, anh đừng có qua đây.”
Sự phòng bị hiện lên trong mắt Nhan Hoan như đâm vào mắt Lục Vân Thâm, trong lòng hắn giống như ôm chăn bông, vô cùng khó chịu, khóe môi hắn không kìm được mà lộ ra ý cười, mắt không rời, nhìn chằm chằm cô.
“Trong lòng em, tôi là loại người đến trẻ con cũng không tha sao?”
Nhan Hoan khẽ khựng người lại, bị sự đau đớn trong mắt Lục Vân Thâm làm cho trấn động, định giải thích nhưng lại bị giọng nói thấp trầm ngắt lời.
“Lên xe đi, chiều nay dự báo có bão, đừng để bị ướt.”
Trong xe mở nhạc rất thư thái, nhưng bầu không khí lại cứng ngắc vô cùng, đến Kỷ Tiểu Lạc luôn hoạt bát cũng cảm thấy không khí giữa hai người có chút không đúng, hết nhìn người này lại nhìn người kia, vô cùng khó chịu.
Thực ra Nhan Hoan rất muốn hỏi Lục Vân Thâm, người uy hiếp cô là hắn, tại sao hắn lại bày ra bộ dạng chịu đau khổ như vậy, chẳng lẽ hắn không thấy buồn cười sao?
Rõ ràng cô đang sống rất tốt, rất yên bình ở Lệ Giang. Cô cũng luôn cho rằng sẽ mãi yên bình như thế, nhưng đến khi hắn xuất hiện, thì trời đất đảo lộn, những ngày tháng yên bình liền bị khuấy động, thậm chí còn liên lụy đến người khác?
Lẽ nào tất cả mọi người sinh ra đều sống vì Lục Vân Thâm sao, lẽ nào tất cả mọi người sinh ra đều phải nhìn sắc mặt của Lục Vân Thâm để hành sự sao?
Mưa bên ngoài cửa sổ ngày càng lớn, thậm chí còn mang theo vài tia sấm chớp, khiến cho trái tim cô càng thêm khó chịu.
Trong điện thoại, tin nhắn của Kỷ Ngộ Bạch hiện lên, bên trên chỉ có một câu nói vô cùng đơn giản.
“Chúc em hạnh phúc.”
Lúc này, Nhan Hoan khóc như mưa.
“Tiểu Hoan Hoan, sao mẹ lại khóc rồi?”
Kỷ Tiểu Lạc cuống lên, trong trí nhớ của nó, mỗi lần mẹ nó khóc đều vì Lục Vân Thâm, bây giờ mẹ nó lại khóc, chắc chắn là do hắn giở trò.
“Lục Vân Thâm, chú lại làm mẹ tôi khóc rồi?”
Kỷ Tiểu Lạc tức điên lên, cởi dây an toàn cho trẻ em, lao lên ghế lái, dùng tay tóm lấy cổ hắn, rồi cắn một miếng lên vai hắn.
“Tiểu Lạc!”
Kít!
Nhan Hoan kêu lên, đồng thời, theo sau là tiếng kít phanh chói tai rít lên trên đường.
Rầm! Rầm! Rầm!
Mấy chiếc xe đằng sau đâm liên hoàn vào đuôi xe, lực đằng sau cộng với quán tính khiến xe đâm thẳng ra khỏi đường đi, theo đó, Kỷ Tiểu Lạc cũng bị đẩy thẳng lên trên ghế lái. Chiếc xe hung hăng đâm vào lan can bên đường, đầu xe bị đâm đến méo xệch đi.
“Tiểu Lạc!”
Nhan Hoan sợ đến mất hồn, điên cuồng lao từ ghế sau lên ghế trước.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Hu hu hu hu!”
Kỷ Tiểu Lạc bị dọa sợ quá, khóc ầm lên, tiếng khóc thê thảm, khiến trái tim Nhan Hoan như bị xé ra, chắc là Tiểu Lạc bị thương rồi, chắc chắn nó bị thương rồi!
“Lục Vân Thâm! Chú đừng chết mà! Ba ơi! Ba ơi! Tiểu Lạc sai rồi! Ba đừng chết mà!”
Trái tim Nhan Hoan bỗng hoảng sợ, ngước mắt thấy Lục Vân Thâm đang trong tư thế cong một cách bất thường, chiếc lưng rộng lớn như bầu trời, cản hết đống thủy tinh vỡ trên cửa xe lại.
Máu chảy dài theo áo hắn, chiếc áo sơ mi trắng bị nhuộm đầy màu đỏ.