Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
273
Không biết bà Nhan đã đến phòng bệnh từ lúc nào, bà đổ đầy canh nóng lên người cô, phẫn nộ quát.
“Nhan Hoan! Mẹ vốn cho rằng con chỉ không được dạy dỗ đến nơi đến chốn thôi, nhưng thật không ngờ, đến khái niệm tình thân cơ bản con cũng không biết, đúng, bao năm qua con chịu ấm ức, nhưng những tủi nhục mà Hiểu Nhu phải chịu thì ít chắc?”
Bà Nhan nhìn Nhan Hiểu Nhu đang gục trong lòng Lục Vân Thâm, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót, ánh mắt nhìn Nhan Hoan lại tràn đầy phẫn nộ.
“Từ nhỏ cơ thể con bé đã không khỏe, rõ ràng bằng tuổi con nhưng nó không được hưởng những niềm vui mà tuổi này nên có, thậm chí vì bồi thường cho con, nó còn trao Vân Thâm, thanh mai trúc mã của nó cho con, sao con còn không biết điều vậy chứ? Nhất định muốn nó tức đến phát bệnh mới vừa lòng, con còn có lương tâm không?”
Ha!
Đây là mẹ đẻ của mình đó nha! Đến hỏi cũng không thèm hỏi đã chửi mắng xỉ nhục, cho là có tội.
Được thôi, tốt lắm, cứ như vậy thì nhà họ Nhan sẽ càng an toàn.
Cô liếm vết máu trên khóe miệng, đáy mắt tràn đầy sự phản nghịch không chịu khuất phục, cười ngây ngốc.
“Đúng vậy, lương tâm là thứ gì, con vốn đã không có rồi, con không thích nhìn cô ta chiếm vị trí của con, không vui khi cô ta hưởng hạnh phúc thay con bao năm qua, con mới là đại tiểu thư Nhan gia thật sự, còn cô ta, chỉ là đứa con hoang bị bố mẹ bỏ rơi thôi!”
“Được, được, được!” Bà Nhan nói liền ba chữ được: “Vân Thâm, chúng ta đi, bệnh của Hiểu Nhu không thể trì hoãn, hãy để mặc đứa ngịch nữ kia ở đây mà làm đại tiểu thư nhà họ Nhan đi!”
Lục Vân Thâm xoay người, bế ngang Nhan Hiểu Nhu rời đi, cuối cùng, đến liếc mắt cũng lười không buồn liếc, cảm giác Nhan Hoan như thứ gì đó đáng kinh tởm lắm.
Còn Nhan Hiểu Nhu, cô ta khẽ nhắm cụp mắt xuống, nắm chắc điện thoại trong túi, lòng đầy vui vẻ, trên màn hình vẫn còn lưu lại tin nhắn vừa nãy gửi cho bà Nhan và Lục Vân Thâm, cười lạnh.
Nhan Hoan, dựa vào cô mà muốn đấu với tôi sao?
Mãi đến khi thân ảnh của vả ba người hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Nhan Hoan mới bàng hoàng mở mắt nhìn, cúi người dựa vào tường, trước ngực như bị đá đè, khiến cô không thể thở nổi, đau quá, thật là đau quá đi.
Cô chậm dãi đưa tay lên ôm miệng, không cho mình khóc thành tiếng.
Không sao, Nhan Hoan, không được khóc, mày không được khóc.
Lần tiếp theo gặp Lục Vân Thâm là ở một buổi đua ngựa từ thiện vào một tháng sau, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn con chim nhỏ yếu đuối Nhan Hiểu Nhu, sự ôn nhu đó cô chưa từng có được, trai tài gái sắc, vai kề vai.
Trái tim rất đau, nhưng càng đau thì Nhan Hoan lại cười càng vui vẻ, không cười chẳng lẽ khóc sao, khóc thì Lục Vân Thâm sẽ thương hại cô chắc?
Nhan Hoan, đừng có ngốc nữa.
Cô lười không thèm đến chào hỏi để khiến bản thân thêm tức, cô ôm cánh tay bạn trai bên cạnh, cố ra vẻ tự nhiên cùng hắn bình phẩm ngựa, nụ cười rạng rỡ, nhìn không ra một chút đau khổ.
Nhan Hoan vừa bước vào, Lục Vân Thâm đã nhìn thấy rồi.
Cô không giống với Nhan Hiểu Nhu thuần khiết như hoa sen, cô giống như bông hoa hồng kiêu ngạo nhất dưới ánh mặt trời chói chang, một khi xuất hiện liền thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, đặc biệt là ánh mắt của đàn ông.
Đôi mắt Lục Vân Thâm bỗng trở nên u ám, đúng là loại đàn bà lăng loài quen thói câu dẫn đàn ông rồi có khác, không có đàn ông một cái là sẽ làm bừa ngay!
“Vân Thâm?” Nhan Hiểu Nhu bỗng cảm nhận thấy Lục Vân Thâm bỗng trở nên lạnh lùng, liền dời ánh mắt của hắn đi, bấm móng tay vào lòng bàn tay, mặt vẫn tươi cười: “Chị đúng là được mọi người yêu thích thật! Vân Thâm, chúng ta qua đó chào hỏi đi.”
Nhan Hiểu Nhu kéo Lục Vân Thâm, chậm dãi bước về phía Nhan Hoan, thả lỏng tay ra, ly rượu vang liền ‘không cẩn thận’ đổ lên bộ váy màu trắng.
“Xin lỗi… em không cẩn thận bị trượt tay, chị đại lượng như vậy, chắc sẽ không không để bụng đâu nhỉ?”
Nhan Hiểu Nhu bày ra bộ mặt vô tội nhìn Nhan Hoan, đáy mắt lại cười vô cùng đắc ý, để bụng ư, cô dám sao?
“Đương nhiên là không rồi.” Nhan Hoan cười với cô ta, sau đó cầm lấy ly rượu vang gần đó, rưới từ trên đầu Nhan Hiểu Nhu xuống bên dưới, cười vui vẻ.
“Thù của tôi phải báo ngay ở đây.”
“A! Chị, chị làm gì vậy?”
Nhan Hiểu Nhu kinh hãi kêu lên, vừa lau rượu trên mặt, vừa nhìn Lục Vân Thâm cầu cứu: “Vân Thâm, em sai rồi, em khiến chị tức rồi.”
Nhan Hoan nhìn thấy bộ dạng của cô ta liền chán ghét quay người bỏ đi, nhưng bị Lục Vân Thâm giữ cổ tay lại, khiến cô trở về chỗ cũ, mắt hắn phát hỏa.
“Động vào người của tôi, còn muốn chạy sao?”
“Không thì sao?” Nhan Hoan ngước mắt nhìn hắn, đứng thẳng lưng, ánh mắt kiêu ngạo: “Anh muốn vì bồ nhí mà định hắt hắt nước vợ cả trước mặt bao người quyền quý như vậy chắc, Lục tiên sinh, như vậy không giống với phong cách của anh lắm.”
“Đúng vậy.”
Không ngờ Lục Vân Thâm lại không hề tức giận như Nhan Hoan dự đoán, nhưng khóe miệng hắn như cười như không, khiến Nhan Hoan không ngừng lạnh sống lưng.
Hắn cười nhạt, kêu người đem tất cả đồ uống đêm nay đưa đến trước mặt Nhan Hoan, khẽ cụp mắt, lạnh nhạt mở miệng.
“Cho nên, loại chuyện mất tư cách như vậy nên để Lục phu nhân tự mình làm.”