Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2731
Nhan Hoan cố gắng gượng để bản thân không ngã xuống, sau đó lại cảm thấy buồn cười vì sự tuyệt vọng ban nãy của bản thân.
Đúng vậy, người như Lục Vân Thâm sao có thể trở thành người thực vật chứ?
Hắn chưa từng khiến cô thất vọng, chưa từng, lần này cũng sẽ không đâu.
Cô lấy lại tinh thần, cảm ơn bác sỹ, rồi đi đến phòng làm việc của bác sỹ hỏi về những việc cần chú ý, sau đó, gồi canh ngoài phòng bệnh ICU như một bức tượng đá, không rời nửa bước.
Lục lão gia thấy Nhan Hoan như vậy, trong lòng dù rất giận nhưng cũng không nỡ giận, ho lên một tiếng, vội cho người sắp xếp chỗ ở cho hai mẹ con, nhưng đến khi Lục lão gia tìm người đến thay ca thì Nhan Hoan vẫn không hề động đậy, yên lặng ngồi nguyên chỗ cũ.
“Cũng đúng, cũng đúng! Đúng là chồng nào vợ lấy, Vân Thâm kỳ lạ, cô cũng kỳ lạ!”
Lục lão gia vội than lên ba tiếng, sau đó xoay người đi sắp xếp chuyện khác. Lục thị là cây lớn đón gió trên thương trường, cộng với những tác phong cay nghiệt của Lục Vân Thâm trong những năm qua, nên đắc tội với không ít người, mặc dù đã có Nhan Ngu trông coi nhưng dù sao hắn ta cũng không phải người nhà họ Lục, ông vẫn không yên lòng được.
“Vân Thâm, lúc anh đến Lệ Giang em rất vui, bốn năm trời, em giả bộ bản thân sống vui vẻ, nhưng trên thực tế, sau khi gặp lại anh, em mới thật sự vẻ.”
Nhan Hoan ngây ngốc nhìn người đàn ông đang ở trên giường bệnh, ghé vào tai hắn lẩm bẩm.
Nhưng hắn vẫn nhắm mắt như không hề nghe thấy.
“Vân Thâm, Tiểu Lạc là con của anh, anh đừng thấy bộ dạng tiểu đại nhân của nó, nhưng thực ra nó vẫn luôn lén cắt hình của anh ở trên tạp chí xuống, làm thành một cuốn album, rảnh rỗi lại lôi ra xem.”
Lục Vân Thâm vẫn không hề động đậy, đôi mắt Nhan Hoan cay cay, không khống chế được, nước mắt cứ vậy tuôn rơi xuống mu bàn tay của hắn.
“Lục Vân Thâm, anh nghe đây, anh mà không tỉnh lại thì em sẽ đi theo Kỷ Ngộ Bạch, đi thật xa để anh không thể nào tìm thấy được!”
Người đàn ông vẫn trầm lặng như nước chết, Nhan Hoan khóc không lên lời, những đau đớn phải chịu đựng bao ngày qua như đang bộc phát, kéo tay người đang nằm, như con thú nhỏ tuyệt vọng đang gầm thét.
“Lục Vân Thâm, em xin anh, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi được không, chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ đồng ý tất cả.”
“Thật sao?”
“Thật, thật đó, chỉ cần anh.”
Giọng nói của Nhan Hoan bỗng dừng lại, đôi mắt to tròn nhìn người đàn ông đang khẽ hé mắt trước mặt, mở miệng cười với cô bằng nụ cười yếu đuối.
“Ngoắc tay, trăm năm không đổi.”
“Lục Vân Thâm!”
Nhan Hoan khóc lớn hơn, có điều đây là khóc bởi quá vui mừng, cô ôm chặt lấy Lục Vân Thâm, như sợ hắn biến mất, nhưng một lát sau, cô thả hắn ra, sợ hãi nhìn hắn, luống cuống hỏi.
“Xin lỗi Vân Thâm, em không làm anh đau chứ, em không biết, ừm.”
Nhan Hoan còn chưa nói xong, đôi môi của Lục Vân Thâm đã phủ xuống, mạnh mẽ, bá đạo, thế như chẻ tre, như không hề chịu chút ảnh hưởng nào của thương bệnh, hung hăng lấy đi hơi thở thuộc về riêng cô.
Vừa sâu, vừa mạnh, như muốn nuốt cô xuống bụng.
“Xoẹt!”
Hai người trầm luân mãi đến khi Lục Vân Thâm hít một ngụm khí lạnh mới thôi, hắn hít thở, mắt đỏ ngầu, có chút hổn hển.
“Vân Thâm, anh không sao chứ?”
Nhan Hoan xót xa cúi đầu, hắn vừa tỉnh, sao có thể để hắn hành động theo cảm tính như vậy chứ, bản thâm mình cũng thật không biết điều.
“Tôi không sao, nhưng người anh em của tôi có sao đó.”
Đôi mắt Lục Vân Thâm u ám, ánh mắt đang nhìn về nơi có chút không an phận kia, Nhan Hoan nhìn theo hắn, khuôn mặt liền đỏ bừng.
“Em đi xem xem có thứ gì có thể giải tỏa không nhé.”
Cô vừa quay đi thì cổ tay bị nắm lại, quay lại nhìn thì thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn truyền đến tai, vừa có chút mê hoặc, vừa có chút xấu xa.
“Thứ có thể giải tỏa ở ngay chỗ em đó thôi.”