Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
2732
Mặt Nhan Hoa càng đỏ hơn, dưới ánh nhìn nóng bỏng của hắn, toàn thân như bị thiêu đốt.
“Anh nói linh tinh gì vậy?”
Lục Vân Thâm cười lên một tiếng, giọng nói ồm ồm gợi cảm đến mê người, đưa tay Nhan Hoan đến cảm nhận sự trỗi dậy mạnh mẽ đó.
Tay Nhan Hoan liền nóng bừng lên, cô lập tức thu về, nói lăng lộn xộn: “Thấy anh tỉnh lại em vui lắm, em, em đi kêu bác sỹ, kêu bác sỹ.”
Nói xong cô liền quay đầu rời khỏi phòng bệnh, nhưng khuôn mặt vẫn chưa hết đỏ, thậm chí ngày càng đỏ hơn.
Lục Vân Thâm nhìn bóng lưng rời đi của Nhan Hoan, bốn năm nay, cuối cùng trong mắt hắn cũng đã hiện lên ý cười, cười thật sự.
Mãi đến khi Nhan Hoan biến mất trong tầm mắt, Nhan Ngu mới đi từ bên ngoài phòng bệnh vào, nói với Lục Vân Thâm: “Anh rể, trên dưới bệnh viện đều xử lý xong rồi, bản ghi bệnh án ban đầu của anh đã bị hủy, còn về bệnh tình thực tế lần này, họ sẽ không nói ra ngoài nửa câu đâu.”
“Rất tốt.” Lục Vân Thâm gật đầu: “Đi thăm chị cậu đi, trong lòng cô ấy, địa vị của các người rất quan trọng, tôi không muốn cô đau lòng thêm nữa.”
“Vâng, anh rể.” Nhan Ngu gật đầu, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Hoan Hoan, tha thứ cho sự bỉ ổi của anh, tổn thương anh gây ra cho em quá lớn, phải dùng cách này thì em mới chịu ở lại bên cạnh anh cả đời.
Cả đời này, em chỉ có thể là của anh.
Sự bình phục của Lục Vân Thâm không chỉ khiến Nhan Hoan vui lên trông thấy, cả Kỷ Tiểu Lạc im lặng bao ngày qua cũng đã hoạt bát trở lại, quan hệ giữa nó và Lục Vân Thâm đã có bước tiến lớn, thậm chí còn vượt qua cả Nhan Hoan. Nhan Hoan trêu đùa trách móc mấy tiếng thì bạn học Kỷ Tiểu Lạc lập tức bị ba cho ra rìa.
“Ba à, ba có thể có nhân tính hơn chút được không? Dù sao con là con trai độc nhất của ba, mẹ cũng chỉ giả vờ trách móc thôi, thật ra lòng mẹ rất vui.”
“Dù bên ngoài hay nội tâm, ba đều không muốn mẹ con buồn.” Giọng nói của người đàn ông rất trầm.
Kỷ Tiểu Lạc chu môi, trong đầu bỗng nhớ đến câu hỏi mà các bạn nhỏ khác trong bệnh viện thường hỏi bố mẹ chúng, đôi mắt sáng lên hỏi.
“Ba ơi, con quan trọng hay mẹ con quan trọng?”
“Mẹ con.”
“…”
Ba, sao ba lại cương quyết dứt khoát, không hề do dự như thế chứ! Nó cũng là trẻ nhỏ, cũng biết đau lòng đó.
Trong lòng Kỷ Tiểu Lạc vô cùng tức giận, mấy ngày trời không thèm để mắt đến Lục Vân Thâm, Nhan Hoan không hiểu tại sao, đi hỏi Lục Vân Thâm nguyên nhân thì Lục Vân Thâm chỉ nói là con đến thời kỳ nổi loạn.
Xin người, Tiểu Lạc mới bốn tuổi, thời kỳ nổi loạn cái con khỉ?
Bởi vì bị thương nặng nên Lục Vân Thâm phải ngồi xe lăn suốt, ngày xuất viện, không hề thấy xe của nhà họ Lục, ngược lại, lại thấy người nhà họ Nhan đến.
Lúc nhìn thấy ông Vân bà Nhan, Nhan Hoan tỏ ra rất bình tình.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã nhìn rõ mọi chuyện rồi, có những thứ tình cảm chỉ có thể dựa vào duyên số, nếu cưỡng cầu thì chỉ nhận lấy đau thương mà thôi.
Cô và ông bà Nhan chào nhau rất tự nhiên, nhưng trong mắt hai người già lại có chút hổ thẹn, đặc biệt là bà Nhan, trên đường đưa họ về nhà họ Lục, bà lau nước mắt mấy lần.
“Hoan Hoan, có thời gian thì đến nhà thăm mọi người, ba mẹ nhiều tuổi rồi, muốn nói chuyện với con nhiều hơn.”
Nhan Hoan gật đầu, bình tĩnh nói: “Vâng, hai người về nhà chú ý an toàn, giữ gìn sức khỏe.”
“Được, được.” Bà Nhan lau nước mắt, định nói gì đó nhưng lại không nói lên lời, cuối cùng đành trở về Nhan gia với ông Vân.
Đợi hai người đi rồi, Lục Vân Thâm mới ôn nhu hỏi.
“Em không thích họ đên thăm em sao?”
“Không phải.” Nhan Hoan lắc đầu: “Chỉ là nhìn thấu rồi, thứ khát vọng có được trước kia bỗng trở nên không muốn nữa.”
Đáy mắt Lục Vân Thâm sáng lên, như có thứ gì đó xẹt qua rồi biến mất.
“Vân Thâm, chúng ta về nhà thôi, đã lâu không về nhà rồi, nhớ nhà quá.”