Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
325
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, Yên Lương Thần đột nhiên bị hai người đàn ông túm lấy, nhét vào ghế sau xe.
“Các người định làm gì? Người đâu! Cứu mạng!”
“Xin cô bình tĩnh, chúng tôi không phải người xấu, là Hạ tiên sinh kêu chúng tôi đến đưa cô về nhà.”
Thấy cô không tin, người đó liền gọi cho Hạ Viễn Hàng.
“Cơ thể cô không khỏe thì nên nghỉ ngơi tốt, đừng chạy loạn.”
Yên Lương Thần nghe ra trong lời của hắn có chút quan tâm, cô liền rươm rướm nước mắt, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh.
“Đó là việc của tôi, liên quan gì đến Hạ tổng? Anh nói bọn họ mở cửa xe, tôi muốn xuống xe!”
“Yên Lương Thần, cô đừng làm loạn nữa, nếu còn làm vậy, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, nhưng người chịu khổ chỉ có bản thân cô thôi!”
“Vậy tôi cũng...”
Điện thoại đột nhiên cúp máy.
Rất nhanh, Yên Lương Thần được đưa đến căn biệt thự ở ngoại thành của Hạ Viễn Hàng.
Lúc này cô mới hiểu, hắn muốn giam cô lại, tránh đến khi xét nghiệm tương thích thì cô lại chạy mất!
Nhưng khi nhìn tin tức liên quan đến hôn lễ của Hạ Viễn Hàng và Nhan Lạc Tuyết trên màn hình ti vi, Yên Lương Thần mới ý thức được bản thân đã sai.
Hắn không sợ cô chạy, mà sợ cô đi quấy rối hôn lễ của hắn!
Vì Nhan Lạc Tuyết hắn có thể phí hết tâm tư, dùng hết những thủ đoạn có thể!
“A...” Yên Lương Thần ngẩng mặt lên trời hét lớn, âm thanh đầy tuyệt vọng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Hạ Viễn Hàng, tôi có điểm nào không bằng Nhan Lạc Tuyết? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?
Yên Lương Thần không ngủ, cô dựa vào đầu giường, ngồi ngơ ngác cả đêm.
Lúc trời vừa sáng, cô thất thần nhìn về phía chân trời, trong lòng như bị dao khoét, vô cùng đau đớn.
Ngày hôm nay, Hạ Viễn Hàng tổ chức một hôn lễ long trọng đẹp đẽ cho Nhan Lạc Tuyết, sau đó tuyên bố với thế giới hắn yêu cô ta cả đời này.
Yên Lương Thần nhớ đến bốn năm về trước, hắn cũng tổ chức một hôn lễ long trọng để cưới cô, có điều lúc đó hắn không vì yêu, mà chỉ muốn dùng cách đó để trả thù Nhan Lạc Tuyết đã vứt bỏ hắn.
Lúc đó bản thân cô cảm động đến rơi nước mắt, hiện tại nghĩ đến lại thấy buồn cười!
Yên Lương Thần đột nhiên cười ha ha, cười đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống, cười đến tan nát cõi lòng mà ho lên.
Ho xong, cô chật vật nằm trên chăn, trong mắt lộ rõ sự tuyệt vọng.
Tranh thủ thời gian, Yên Lương Thần đi đến phòng bếp lấy con dao nhọn, đặt trên động mạch lớn.
“Anh, mở cửa ra! Sau đó hai người tránh ra cho tôi, bằng không tôi chết trước mặt các người, xem Hạ Viễn Hàng có tha cho các anh không!”
Đám người dưới bị dọa đến thất kinh, có người vội vã gọi điện cho Hạ Viễn Hàng, nhưng đều không có người nghe máy.
Yên Lương Thần một mạch đến ven đường, chặn một chiếc xe taxi, chạy thẳng đến nơi tổ chức hôn lễ.
Tường ngoài khách sạn có một màn hình lớn, lúc này đang truyền hình trực tiếp hôn lễ hoàng kim chấn động một thời. Mặc dù cô dâu mảnh khảnh yếu ớt ngồi trên chiếc xe lăn, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến hôn lễ long trọng hoành tráng này!
Yên Lương Thần nhắm chặt mắt, rút con dao trong người ra, kề sát lên động mạch lớn.
Dưới ánh đèn, mũi dao tạo ra tia sáng lấp lánh đến chói mắt.
Không ai dám cản cô, bởi vì nhìn cô như đã điên rồi.
Yên Lương Thần xông thẳng vào nơi tổ chức hôn lễ. Cô vừa đẩy cửa, vài người canh cửa lập tức bị dọa cho sợ hãi mà kêu lên.
Trên bục, người điều hành buổi lễ cao giọng: “Hiện tại tôi tuyên bố…”
“Tôi phản đối! Tôi phản đối hai người họ kết hôn.”
Yên Lương Thần hét khàn cả giọng, con dao vẫn kề sát ở động mạch lớn.
Hôn lễ bốn năm trước cũng từng chấn động một thời, rất nhiều người đã nhận ra vị Hạ phu nhân trước đây!
Hạ Viễn Hàng không thể không bỏ rơi cô dâu, trầm mặt rảo bước về phía cô.
“Dừng! Anh đứng đó, không được đến gần tôi!”
“Yên Lương Thần, cô điên rồi sao?”
Bởi vì hôn lễ bị gián đoạn, ánh mắt hiện giờ của hắn còn sắc hơn cả con dao đang nằm trong tay cô.
“Tôi đúng là điên rồi! Nếu như tôi nói, nếu như anh dám lấy cô ta, tôi liền cắt một dao, anh sẽ thay đổi chủ ý chứ?”
Hạ Viễn Hàng trừng mắt nhìn cô, còn chưa kịp trả lời thì lập tức có tiếng hét liên tiếp.
“Cô dâu ngất xỉu rồi!”
Hạ Viễn Hàng kinh hãi đến biến sắc, không chút do dự mà quay người lao nhanh đến ôm lấy Nhan Lạc Tuyết xông ra ngoài.
Yên Lương Thần đứng ở cửa, lúc hắn xông ra ngoài, cánh tay hắn chạm mạnh vào cô, con dao sắc bén cứ như vậy mà đâm xuống.
Máu đỏ phun ra.
“A…” Khách mời bị máu bắn tung tóe lên mặt, thất kinh hét lên.