Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
3528
Nửa tiếng sau, lúc Tiêu Xán cùng Đỗ Trạch trở lại vào phòng bệnh, trong phòng bệnh lại không người.
Mới đầu hai người còn tưởng rằng tìm nhầm phòng bệnh rồi, liên tục xác nhận sau, biết được là không phải nhầm, sau đó Tiêu Xán thoáng chốc liền luống cuống rồi, tìm thấy y tá vừa hỏi, nói là người bệnh nhỏ tuổi ở trong phòng bệnh cùng bố của nó ngồi một chiếc trực thăng rời khỏi rồi.
"Bọn họ tại sao phải rời đi?" Tiêu Xán không tự giác mà cất cao giọng, sắc mặt cũng bắt đầu tái trắng.
Y tá bị cô làm giật mình, vội vàng nói: "Có lẽ là bệnh tình nghiêm trọng, tôi nghe nói mẹ của đứa bé kia biết rõ nó không thi nghi được với môi trường vẫn không đem nó mang về nhà, khiến cho suy yếu dinh dưỡng, sức miễn dịch giảm xuống mới mắc bệnh đấy, người bệnh nhỏ tuổi lúc trước chưa bao giờ dùng qua chất kháng sinh."
Tiêu Xán nghe xong, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Cô cảm thấy Hoắc Viễn Phàm chính là cố ý, cố ý cướp đi tiểu Dực.
Đỗ Trạch thăm dò mà nhìn cô, "Vậy làm sao bây giờ?" Bọn họ thật vất vả mới rời khỏi được thành phố đau lòng kia, chẳng lẽ bay giờ phải quay về sao?
Mặt của Tiêu Xán hiện lên sự do dự, cô muốn kiên quyết mang tiểu Dực đi, làm như vậy, đúng không?
Dù sao nó là Hoắc Viễn Phàm một tay nuôi lớn, Hoắc Viễn Phàm hiểu rõ tình trạng sức khỏe của nó nhất, mà tiểu Dực đối với hắn cũng tình cảm thâm hậu, cho dù mình có đủ lý do, kiên quyết đem nó từ bên người Hoắc Viễn Phàm tách khỏi như vậy, hình như cũng không ổn thỏa.
Nhưng là muốn cô trơ mắt nhìn Hoắc Viễn Phàm và nó ở với nhau, trong lòng của cô có giận, có hận!
Bây giờ, cô cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Suy nghĩ một hồi, không thể không ân hận mà mở miệng: "Đỗ Trạch, anh vẫn là trở về công ty ở lúc đầu mà phục chức đ."
Đỗ Trạch sững sờ, đáy mắt lập tức hiển lên sự hụt hẫng, hắn có thể cái gì cũng không muốn, đồng thời đem tiểu Dực coi như là con ruột mà đối đãi, vẫn không thể cùng cô ấy ở với nhau sao?
"Thực xin lỗi, tôi biết rõ tấm lòng của anh, nhưng tôi đối với anh —— thật không có ý tứ đó." Đối với Đỗ Trạch, Tiêu Xán tự cảm thấy mắc nợ quá nhiều, cúi đầu, có một loại áy náy không cách nào đền bù được.
Đỗ Trạch lặng im một hồi, thất vọng mà cười, "Chuyện tình cảm này là không thể miễn cưỡng, tôi biết rõ đấy, " dừng lại một hồi, ánh mắt của hắn sâu sắc mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Xán: "Vậy trước khi cô quen biết người bạn trai mới, tôi có thể giả làm bạn trai của cô được không?"
Cho dù là giả làm được một phút một giây, đối với hắn mà nói, đều là hạnh phúc được trộm lấy.
Tiêu Xán khó xử, rất muốn cự tuyệt, nhưng đối diện với dung mạo tha thiết của Đỗ Trạch, lời nói bị mắc ở trong cổ họng lại nói không ra lời, cuối cùng chỉ là nhẹ gật đầu.
Đỗ Trạch vui mừng mà cười rộ lên.
Hai người quay về thành phố S.
Khi bọn họ đến, đã hơn chín giờ tối rồi, Đỗ Trạch đã lái xe mệt mỏi cả ngày, Tiêu Xán kiên trì cho hắn về nhà nghỉ ngơi trước, bản thân thì đón xe đi đến nhà của Hoắc Viễn Phàm.
Lúc đến biệt thự ở trước kia, lại bị người hầu nói cho biết Hoắc Viễn Phàm không ở đây, cô hỏi thăm địa chỉ của hắn, đối phương chỉ lắc đầu không biết.
Tiêu Xán tức giận đến muốn gọi điện thoại cho Hoắc Viễn Phàm, phát hiện mình không có điện thoại, liền mượn của người hầu, lúc gọi qua, không bao lâu liền có người bắt máy rồi.
"Hoắc Viễn Phàm, ngươi đem tiểu Dực mang đi đâu rồi, đem nó trả lại cho tôi."
Bên kia đã yên tĩnh rất lâu, giọng nói của Hoắc Viễn Phàm mới nặng nề truyền tới, "Cô đến nơi cũ mà chúng ta trước kia hay thường gặp mặt, chúng ta nói chuyện một chút."
Còn chưa đợi Tiêu Xán phản ứng, hắn đã cúp đi điện thoại.
Tiêu Xán ngẩn người, chỗ cũ ở trước kia? Là chỉ chỗ nào?
Sau khi rời khỏi biệt thự, bất tri bất giác mà đi tới trạm xe buýt, lúc nhìn thấy đường số 22, trong đầu hiện lên cái gì, lập tức nhảy lên xe đi đến chỗ cũ mà Hoắc Viễn Phàm đã nói.
Thật ra chính là trường đại học mà cô từng học, đối diện của trường đại học chính là trường trung học phổ thông, cô ở chỗ này đã học được bảy năm, cũng chính là tuổi thanh xuân ngây thơ, khi đó Hoắc Viễn Phàm, cả ngày nuông chiều cô, luôn thường xuyên đến thăm cô, dẫn cô đi chơi.