Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
3629
Vài tên lưu manh nhìn nhau, sau đó từ từ lộ ra bộ mặt dâm tà.
Hứa Uyển hoảng hốt, sợ hãi mà lùi về phía sau, vừa lùi vừa hét lớn: “Lệ Hàn Quân, anh quên ban đầu anh đã từng hứa cả đời này sẽ đối tốt với em sao, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“A...” Mấy tên đàn ông cùng nhau xông đến, đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, thô lỗ xé quần áo trên người cô ta ra.
Hứa Uyển đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, cô ta không cam tâm gào lớn: “Lệ Hàn Quân, anh không phải người! A, cứu mạng... tha cho tôi, tôi cầu xin các người tha cho tôi...”
“Ha ha ha, Lệ Hàn Quân, anh đáng đời! Tôi nói cho anh biết, Hứa Vy Lương bị chích máu của người AIDS, sắp chết rồi! Những gì tôi không có được người khác cũng đừng mơ mà nghĩ đến! Cả đời này anh phải sống trong hối hận, chỉ cần tôi không chết, tôi có thể luôn ở bên anh, chỉ có tôi mới thực sự yêu anh...”
Cả người Lệ Hàn Quân cứng đờ, ngực như bị búa tạ đập vào.
Ngày hôm đó Hứa Uyển đã từng nhắc đến bệnh AIDS, sau đó hắn phái người đi điều tra...
Lưng hắn ưỡn thẳng, nhìn đám người làm nhục Hứa Uyển, lúc đầu cô ta còn kháng cự, nhưng không lâu sau, cơ thể cô ta mở ra triệt để, dần dần trở nên vui vẻ hưởng thụ.
Cô ta thậm chí còn ôm đám người đó, lớn tiếng hét tên Lệ Hàn Quân.
Tên lưu manh cầm đầu cảm thấy vô cùng sung sướng, một tên lưu manh khác sợ làm không tốt sẽ khiến cho Lệ Hàn Quân đổi ý: “Lão đại, nhanh chút, mọi người còn đang chờ!”
“Gấp gáp cái gì? Không thiếu phần chú...”
Nói xong, hắn rút cái đó ra, một tên đàn ông khác thuận thế tiến hành, không để thời gian cho Hứa Uyển thở một hơi.
Lúc đầu cô ta còn cảm thấy dễ chịu, nhưng về sau càng lúc càng không chịu được, nhưng đám người đó như mù vậy, mặc sức cô ta xin tha, đám người đó cũng không dừng lại, ngược lại càng cuồng dã.
Bấm lấy eo cô ta, hận không thể vò nát cô ta ra...
Đau đớn càng trở nên nặng nề, đâm vào nơi mềm mại nhất trong cơ thể cô ta, khiến cô ta đau muốn chết.
“Cầu xin các người tha cho tôi, tôi thực sự sắp chết rồi...”
“Lúc nãy rên rỉ vui sướng như vậy, hiện tại lại giả bộ cái gì?” Người đàn ông đặt tay lên vai cô ta, sau đó ánh mắt lóe lên, xoay người cô ta: “Lão tam, chúng ta chơi một trò này vui lắm...”
Chỗ đó của Hứa Uyển chưa từng bị người khác đâm vào, trong khoảnh khắc cô ta rít gào, người đàn ông đã gấp gáp mà...
Ánh sáng lạnh lướt qua mắt cô ta, cảm giác được toàn thân như bị tháo rời ra rơi xuống đất, để tùy ý bọn họ đè ép.
“Đừng động nữa...tha mạng, tôi thực sự sắp chết rồi.”
Đám đàn ông giống như động cơ không biết mệt mỏi điên cuồng cử động eo, tiếng kêu thảm thiết của Hứa Uyển vang lên từng hồi, từng hồi.
Lệ Hàn Quân không có tâm trạng xem những thứ này, trực tiếp xoay người rời đi, trên đường bước về căn phòng của Hứa Vy Lương, hắn chau mày, rút điếu thuốc từ túi áo ra rồi châm lửa, làn khói thuốc mòng từng đám từng đám bốc lên, che đi luôn mặt tuấn tú của hắn, khiến người khác không thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt hắn.
Người hầu đem thuốc đến cho Hứa Vy Lương, nhìn thấy Lệ Hàn Quân, muốn hô lên: “Lệ...”
“Suỵt.” Lệ Hàn Quân đưa tay làm động tác cấm khẩu với người hầu, sau đó lại tiếp tục hút thuốc, xuyên qua khe cửa chật hẹp nhìn vào phòng, Hứa Vy Lương đang ngồi cuộn tròn ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha, tầm mắt đang nhìn chiếc Ipad trên bàn trà.
Thỉnh thoảng có âm thanh truyền lại, hình như cô đang ngồi xem phim.
Nghe thấy ngoài của có động tĩnh, Hứa Vy Lương ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau đó lại thu hồi tầm mắt về, xem phim tiếp. Sau khi hút vài điều thuốc, Lệ Hàn Quân nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào mà không kích động đến cô, yên lặng lấy chiếc áo khoác khoác lên vai rồi mở cửa rời đi.