Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
38255
“Thơm quá.” Ngay khi hai người đang cãi nhau, Lâm Lam đột nhiên hít hà, khẽ khen ngợi.
Diêm Quân Lệnh thuận thế xoay người cô qua, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy một gốc cây mơ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức biểu lộ sự kinh ngạc mừng rỡ.
“Oa, thật sự là hoa mơ, không ngờ trời lạnh như thế mà cây mơ này lại nở nhiều như vậy.” Nhìn những đóa hoa bung nở vô cùng xinh đẹp, Lâm Lam không kìm được nhẹ giọng cảm thán.
“Bà nội thích, đương nhiên ông nội phải chăm sóc cẩn thận.” Diêm Quân Lệnh nghĩ đến gì đó, nhún vai nói.
Lâm Lam ghen tị: “Tình cảm của ông bà tốt ghê.”
“Gia quy của nhà họ Diêm chính là không có ánh nắng thì không có hoa thơm, không có phụ nữ thì không có thế giới, không có vợ thì không có tình yêu. Vậy nên mọi thứ đều phải lấy niềm vui của người vợ làm thước đo, làm mọi việc theo sự yêu thích của vợ.” Diêm Quân Lệnh nói một cách bình thản.
Lâm Lam nghe xong há hốc, sau đó khe khẽ run rẩy, cả người nổi da gà, nhìn Diêm Quân Lệnh bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: “Ai đặt ra gia quy này vậy?”
“Bà nội.” Diêm Quân Lệnh nhún vai.
Khóe môi cô co rút: “Gia quy của gia đình rất hay, mong ngài Diêm tuân thủ đầy đủ gia quy nhà họ Diêm, làm tất cả mọi chuyện đều vì vợ mình.”
“Hừ, cô nhóc này cũng thật biết thuận cọc mà leo.” Diêm Quân Lệnh ấn nhẹ lên trán Lâm Lam, nắm tay cô đi vào trong.
“Em nào có? Em nói vậy cũng chỉ để nhắc nhở anh phải nghiêm túc làm theo gia quy của gia đình thôi.” Lâm Lam thanh minh.
“Ừm, anh sẽ cố gắng.” Diêm Quân Lệnh cũng không tranh cãi với Lâm Lam, trả lời qua loa.
Lâm Lam bất mãn trừng mắt nhìn anh, ngoan ngoãn đi theo sau. Càng vào bên trong, cách trang trí của ngôi nhà càng khiến tâm hồn người xem thanh thản, hoàn toàn không có cảm giác trầm buồn của mùa đông, thật đúng là nơi tiên cảnh ẩn mình trong lòng đô thị.
Cùng nhau đi dạo một vòng sân vườn xong, Lâm Lam mới cùng Diêm Quân Lệnh trở lại phòng khách. Bà nội đã đi nấu cơm cùng mẹ Diêm, ông nội đang đánh cờ với bố Diêm, cô em chồng thì đang nghịch chiếc máy ảnh được Diêm Quân Lệnh tặng, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
“Meo…” Ngay khi Lâm Lam đang cảm nhận không khí ấm áp này, một con mèo Ba Tư trắng thuần đột nhiên nhảy vọt về phía cô, còn chưa kịp phản ứng thì Diêm Quân Lệnh đã nhảy ra.
Con mèo nhỏ kia ấm ức kêu meo meo với anh, thật khiến người khác đau lòng.
“Oa, chú mèo này xinh quá.” Đầu tiên, Lâm Lam hơi sững sờ, sau đó cô liền ngồi xổm xuống, ngạc nhiên phát hiện đôi mắt của chú mèo này có hai màu, một bên là màu xanh ngọc còn một bên là màu xanh thẳm, thật sự xinh đẹp đến mức khiến người khác muốn ôm nó vào lòng.
Còn Diêm Quân Lệnh nói một cách ghét bỏ: “Có cái gì mà xinh, lông thì xù.”
“Anh sợ chó đã đành, nhưng hóa ra cả mèo anh cũng sợ sao?” Lâm Lam vô cùng bất mãn chê bai người đàn ông cao lớn bên cạnh.
“Ai sợ mèo? Anh chỉ không thích nó thôi.” Diêm Quân Lệnh nói xong vẫn giữ nguyên dáng vẻ ghét bỏ ấy, đưa tay vuốt vuốt đầu mèo, biểu thị anh thật sự không sợ chỉ là không thích mà thôi.
Cô như suy nghĩ gì đó, gật gật đầu: “Tóm lại anh vẫn sợ chó.”
“Em…” Diêm Quân Lệnh hoàn toàn bị cô đánh bại.
“Em chỉ nói sự thật thôi nha.” Lâm Lam đắc chí, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo, hỏi dò: “Miêu Miêu, chị có thể ôm em không?”
“Ha ha, quên nói cho em biết nó cũng tên là Bánh Bao.” Ngay khi Lâm Lam thử kết thân với chú mèo xinh đẹp, Diêm Quân Lệnh đứng cạnh đó không hề có ý tốt mà nhắc nhở.
Ai ngờ Lâm Lam lại không phiền lòng chút nào: “Có thể có cùng biệt danh với chú mèo xinh đẹp như vậy là vinh hạnh của em.”
“Tự luyến.” Diêm Quân Lệnh lắc đầu, cạn lời.
“Meo meo… Meo meo…” Không quan tâm đến anh, Lâm Lam ngồi xổm trên mặt đất, trò chuyện cùng chú mèo nhỏ.
“Meo… Meo…” Ngay khi Diêm Quân Lệnh cảm thấy với tính tình cao ngạo của con mèo nhà anh chắc chắn sẽ không để ý tới cô nàng ngốc này, nhưng nào ngờ cô giả tiếng mèo kêu xong, Bánh Bao trắng muốt dường như cũng kêu hai tiếng đáp lại.
Lâm Lam cao hứng thử vuốt vuốt đầu chú mèo, tên nhóc này dường như rất vui sướng, lại có thể để cô tiếp tục vuốt ve. Cô cũng không khách sáo, bàn tay thử gãi gãi chiếc cằm mềm mại đầy lông của chú mèo.
“Meo meo… Meo…” Bánh Bao dường như rất hưởng thụ hành động này, trực tiếp lật người lộ ra cái bụng mềm mại để Lâm Lam tiếp tục gãi. Bộ dáng đáng yêu này thật sự khiến tim cô muốn tan chảy, nhìn thấy cảnh này, Diêm Quân Lệnh đứng một bên kinh ngạc mà thán phục, chỉ chỉ vào Bánh Bao trên đất, nhìn những người khác trong phòng khách, dường như không có cách nào tin tưởng sự thật này.
“Meo meo…” Lâm Lam vừa giả tiếng mèo kêu, vừa trực tiếp ôm Bánh Bao vào lòng.
Bà nội đi ra từ nhà bếp liền thấy Lâm Lam ôm Bánh Bao vào trong ngực, biểu cảm cũng kinh ngạc y như Diêm Quân Lệnh, hơi lo lắng nhắc nhở: “Tính tình Bánh Bao không tốt đâu, Tiểu Lam, cháu cẩn thận đừng để nó cào.”
Lâm Lam cảm thấy khó hiểu: “Không đâu ạ, tính tình của mèo đều rất tốt.” Nói xong, Lâm Lam còn gãi gãi chú mèo nhỏ.
“Meo… Meo…” Bánh Bao được gãi đến khoan khoái, lại kêu meo meo vài tiếng.
Lần này, bà nội càng kinh sợ hơn, hô thẳng về phía nhà bếp: “Quyên ơi, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Mẹ Diêm nghe thấy tiếng bà kinh hô liền vội vàng đeo tạp dề chạy ra từ phòng bếp, lo lắng hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bánh Bao yêu thương người khác rồi.” Bà nội nói đầy tủi thân.
“Khụ khụ… khụ…” Lâm Lam không kịp phòng bị, sặc luôn nước miếng, giật mình bởi câu nói của bà nội.
“Nó cũng chưa từng yêu mẹ, mẹ lo làm gì?” Ngược lại Tạ Quyên lại rất bình tĩnh. nói, bà còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì.
Bà nội vẫn cảm thấy tủi thân: “Nhưng nó là do mẹ nuôi.”
“Về sau vẫn là mẹ nuôi mà.” Tạ Quyên nói xong liền trở về nhà bếp.
Lâm Lam thấy vậy vội vàng nhét Bánh Bao vào trong lòng bà nội: “Bà nội, mèo của bà nè.”
“Hừ, không thèm.” Bà nội nũng nịu lại kiêu ngạo nói, Lâm Lam hơi lúng túng.
Còn Diêm Quân Lệnh thì cầm một chân của con mèo ném xuống đất: “Bẩn.”
“Diêm Quân Lệnh!”
“Tên nhóc thúi!”
Nhìn thấy hành động của Diêm Quân Lệnh, cô và bà nội gần như đồng thời hô lên.
Diêm Quân Lệnh nhún nhún vai: “Cháu không cố ý.”
“Anh cố ý.” Lâm Lam nổi giận nói: “Lần trước anh cũng làm thế với Vượng Tài.”
“Anh không hề chạm đến Vượng Tài.” Diêm Quân Lệnh thản nhiên phủ nhận, mặc dù anh có làm mấy chuyện gần giống vậy với Vượng Tài, nhưng anh chưa từng dùng tay chạm đến Vượng Tài, vậy nên không tính.
“Anh…”
“Vượng Tài là ai?” Ngay khi Lâm Lam cảm thấy cạn lời, bà nội khẽ xen vào, bà rất tò mò không biết Vượng Tài là ai.
Mặc dù Lâm Lam đang giận Diêm Quân Lệnh cư xử thô lỗ với động vật, nhưng cô vẫn lập tức quay đầu trả lời bà nội: “Vượng Tài là một chú chó cháu nhặt được, cực kì đáng yêu ạ, cũng nghe lời giống như Bánh Bao vậy, nhưng Quân Lệnh sợ chó, nên mỗi lần đều bắt nạt Vượng Tài.”
“Thật sao? Cháu trai sao cháu lại có thể không có tiền đồ như vậy, thế mà lại bắt nạt một con chó.” Bà nội nghe xong, cũng rất là bất mãn với hành vi của cháu trai.
Khóe miệng Diêm Quân Lệnh co giật, anh vừa trêu ai ghẹo ai vậy? Nghe lời nói của bà nội mà xem, cái gì gọi là bắt nạt một con chó? Anh ngẩng đầu gọi ông nội và bố mình: “Ông nội, để cháu đánh cờ với ông.”
“Để bà nội cháu nói xong đã.” Ai ngờ ông cụ cũng không thèm cho anh mặt mũi.
Cũng may khi Diêm Quân Lệnh quay đầu lại thì bà nội đã bị ảnh đẹp của Vượng Tài trong tay Lâm Lam thu hút, Diêm Quân Lệnh coi như qua một kiếp.
Mặc dù anh coi Vượng Tài như bố dượng, nhưng Vượng Tài từng cứu anh trong lúc nguy hiểm sinh mạng, Diêm Quân Lệnh than nhẹ, lần sau để Linda đổi thức ăn chó cho Vượng Tài vậy.