Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
3850
Diêm Quân Lệnh bỗng nhiên hôn xuống, làm Lâm Lam trở tay không kịp, một tiếng ưm làm nhũn người đàn ông này, mở to đôi mắt quả hạnh lấp lánh, nhìn chằm chằm vào nam nhân.
“Vừa nói anh đừng như vậy, vừa nhìn anh như này, bánh hấp nhỏ em là đang giày vò bản thân à?”
Lâm Lam vội vã lắc đã, sau đó trượt ra khỏi vòng vòng tay của Diêm Quân Lệnh “Em ngày mai còn phải chụp ảnh bìa tạp chí, em đi ngủ trước.”
“Ừ.” Diêm Quân Lệnh ừ một tiếng rồi đi vào phòng tắm.
Kết quả lại bị Lâm Lam kéo lại “Anh ăn cơm chưa?”
“Anh muốn ăn em.” Diêm Quân Lệnh quay đầu nói với Lâm Lam.
Lâm Lam nghe xong liền ngã ngồi xuống giường, dùng chăn cuốn chặt mình, cái người đàn ông càng ngày càng ....
Mở to mắt ngồi ngốc trên giường, nghĩ tới mình có cần thiết phải như vậy không, nhưng lại nghĩ tới bọn họ là anh tình em nguyện, cái gì mà cống hiến chứ? Quan trọng nhất là bọn họ làm cái gì đều được là hợp pháp a.
Mà Diêm Quân Lệnh còn đối xử tốt như vậy với cô, mà bọn họ đã là vợ chồng, Lâm Lam cũng không muốn nam nhân này tủi thân.
“Lâm Lam, mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế?” Nhận thức tới bản thân đang nghĩ gì trong đầu, Lâm Lam gõ gõ đầu mình, rồi nghe thấy tiếng động từ phòng tắm vọng ra, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Diêm Quân Lệnh đi ra thấy cô đang giả bộ ngủ, vỗ vỗ mặt Lâm Lam “Ngủ chưa?”
“Anh thế nào, em có ngủ rồi cũng bị anh làm tỉnh?” Lâm Lam mở to mắt nhìn vào đôi mắt đen láy của nam nhân, oán giận nói.
“Đây là trách anh đánh thức em.” Diêm Quân Lệnh bẹo má Lâm Lam.
Lâm Lam lúng túng “Đúng vây, là đang trách anh đánh thức em, em không dễ gì mới ngủ được.”
“Vậy em muốn anh bồi thường em cái gì? Lấy thân bồi thường nha?” Diêm Quân Lệnh nói đùa, nhưng nửa người đều đang ôm chặt lấy Lâm Lam.
“Thiếu gia mấy người cả ngày đều là mấy câu ngôn tình lãng mạn này à?” Lâm Lam giả bộ buồn nôn.
“Haha.” Diêm Quân Lệnh bị chọc cười, lại ôm lấy Lâm Lam “Không thích à?”
Câu hỏi này làm cho Lâm Lam rất rắm rối, bời vì nói không thích hay thích, chỉ là mỗi lần bị đùa đến đỏ tận mang tai, nhưng nam nhân vẫn cứ như không có gì xảy ra, làm cô rất không vui.
“Không sớm nữa, đi ngủ nào, ngày mai anh cũng phải quay về mà.” Thật ra Lâm Lam không nữ nhìn Diêm Quân Lệnh chạy sớm chạy muộn như này, Bắc Kinh mặc dù cách Tấn Thị không xa, nhưng lái xe cũng phải mất tới hai giờ, lăn qua lăn lại cũng vất vả.
“Để xem đã, ngày mai giờ chụp ảnh đã quyết định chưa?” Diêm Quân Lệnh nằm xuống, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lâm Lam trong vong tay. Cơ ngực lực lượng áp vào bộ đồ ngủ mong manh của Lâm Lam, làm cô không thể không hồi hộp, cơ thể cũng không kiểm soát nóng lên.
Lâm Lam gật đầu “Quyết định rồi, là ở một studio, chỉ cần chụp ảnh thuận lợi sẽ rất nhanh.”
Thật ra, Lâm Lam rất lo lắng buổi chụp không thuận lợi, dù sao Hàn Hinh Nhi cũng ở đó, không làm khó cho cô, nữ nhân kia cam lòng không.
“Ừm, đến lúc đó anh đưa em đi.” Diêm Quân Lệnh rất tự nhiên trở mình, đè lên người Lâm Lam.
Lâm Lam giãy giụa chịu, nhưng trọng lượng của người đàn ông này có chống cự cũng vô ích, giận dữ trả lời “Không cần, em cùng Tiểu Hồng đi, Tằng Tuyết cũng đi cùng với em.”
“Đi cùng Tiểu Hồng?” Diêm Quân Lệnh nhếch mày, Tằng Tuyết anh biết, là đồng nghiệp của nha đầu, nhưng Tiểu Hồng là ai?
“Vâng, đi cùng Tiểu Hồng.” Lâm Lam không hiểu rõ phản ứng của Diêm Quân Lệnh là có ý gì?
“Tiểu Hồng là ai.” Diêm Quân Lệnh trở mình, nhìn chăm chằm vào mắt của nha đầu này hỏi.
“Vâng, là Lâm Tiểu Hồng, không phải xe anh tặng cho em à?” Lâm Lam cuối cùng cũng hiểu ra lập tức giải thích.
“Cái gì?” Diêm Quân Lệnh không tin nổi Lâm Lam đặt tên cho một chiếc xe bình thường mà còn đem cả họ mình ra đặt tên.
Lâm Lam không ngờ Diêm Quân Lệnh sẽ phản ứng như vậy “Có chuyện gì sao? Hay anh cảm thấy lấy họ của em không thích hợp? Vậy thì sủng vật sau này của chúng ta lấy họ của anh nha.”
“Ho ho... Không cần.”
“Anh thấy không thoải mái à?” Nghe thấy Diêm Quân Lệnh ho, Lâm Lam lo lắng hỏi.
“Đi ngủ.” Diêm Quân Lệnh nói xong ôm chặt người trong lòng, nhắm mắt đi ngủ.
Lâm Lam chớp chớp mắt trong màn tối, đây liền ngủ rồi? Trong tim vẫn lóe lên một cảm giác mất mát, người đàn ông này thật sự không chạm vào mình.
Nhưng cô đang nghĩ cái gì? Lâm Lam lắc lắc đầu, rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáu giờ ba mươi phút sáng bị Tằng Tuyết gọi điện đánh thức, vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì, kết quả nghe Tăng Tuyết vội vã nói “Tình huống thay đổi rồi, tạp chí Duyệt Vi thay đổi địa điểm chụp là Sa Pha Đầu.”
“Cái gì?” Lâm Lam ngồi phắt dậy, kết quả bị vòng eo đang bị người đàn ông ôm chặt ngã oạch xuống, thở dài một hơi hỏi “Cụ thể có chuyện gì?”
“Mọi người nói CEO của bọn họ nói cảm thấy studio này thiết kế giả quá, để thực tế nên chuyển tới Sa Pha Đầu, bên đó không phải có sa mạc sao, em chuẩn nhanh đi, tám giờ máy bay cất canh.” Nếu như không phải Tằng Tuyến bất an, gọi điện xác nhận lại, chắc mọi người đã bay từ sớm rồi, tới lúc đó lại chơi xấu đổ tội cho bọn họ.
“Vâng, em thu xếp đồ đạc rồi tới.” Lâm Lam nhanh chóng trèo lên.
Kết quả đánh thức người đàn ông bên cạnh, lòng bàn tay lớn đè đầu cô “Ồn quá.”
“Em phải rời giường rồi.” Lâm Lam đứng dậy.
Điện thoại còn chưa cúp, Tằng Tuyết nghe tới một mặt vô cùng kinh ngạc hét lớn “Lâm Lam bên cạnh em có đàn ông ?”
“Chị đừng ồn ào vậy, em lập tức tới liền.” Nói xong Lâm Lam vội vã cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, dùng lực vỗ nhẹ lên má Diêm Quân Lệnh “Tình huống thay đổi, em phải tới sân bay, thay đổi địa điểm đỉa chụp tới Ninh Hạ.”
“Làm sao lại thay đổi.” Diêm Quân Lệnh mở mắt, không hài lòng khi thấy người trong lòng mình rời đi.
“Vừa nhận được tin.” Lâm Lam nhún vai.
Diêm Quân Lenehjchau mày “Cái tạp chí không chuyên nghiệp sao lại trộn lẫn vào đây?”
“Mọi người vẫn là rất tốt.” Sau khi nói xong, Lâm Lam trèo ra khỏi vòng tay của Diêm Quân Lệnh, nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Trong lòng đột nhiên là một khoảng trống, tâm trạng của Diêm Quân Lệnh không vui, rút điện thoại gọi cho Lí Húc.
Lí Húc không ngờ tới sáu rưỡi sáng phải nhận điện thoại, nhịn không được hét lên “Ông chủ đại nhân, anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Giờ này đáng nhẽ ngài phải ôm vợ đi ngủ chứ? Gọi điện thoại cho tôi là bởi vì cuộc sống vợ chồng không hòa hợp sao?”
Mặc dù Lí Húc là trợ lý đặc biệt của Diêm Quân Lệnh, nhưng trên thực tế cũng là tam thiếu gia của Lí Gia Bắc Kinh, là anh em của Diêm Quân Lệnh, vậy nên mới gọi Lâm Lam là chị dâu, mới dám to gan như vậy.
“Lát nữa tôi sẽ chỉnh đốn cậu sau, giúp tôi tra thông tin của tạp chí Duyệt Vi, sau đó thu mua cho Đỉnh Thành.” Diêm Quân vốn không định tính toán với Lí Húc, nhưng là rảnh quá không biết.
“Duyệt Vi? Là tạp chí nhỏ nào?” Lí Húc không hiểu hỏi lại.
“Cậu gần đây dường như có nhiều nghi ngờ quá nhỉ?”
“Tôi lập tức đi xử lý.” Giọng của Diêm Quân Lệnh đột nhiên trầm lại, Lí húc tỉnh táo hẳn, không nói thêm gì cúp điện thoại lập tức điều tra.
Diêm Quân Lệnh lúc này mới hài lòng.