Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
3961
Thu phục Lão gia
Tiêu Lăng trong văn phòng làm việc ra sức hắt xì hai cái,
“tổng tài” thư ký Trương ôm giấy tờ vào trong văn phòng, “có phải điều hòa nhiệt độ thấp quá không, cần phải tắt không ạ?”
“không cần”
Tiêu Lăng từ nhìn giấy tờ ngẩng đầu lên, xoa xoa mũi, có phải người phụ nữ nào đó đang nhớ đến anh ta?
Anh ấy nhìn thời gian, khoảng cách thời gian 3 ngày hứa hẹn của họ mới qua chưa đến 26 tiếng đồng hồ.
Anh ấy cau mày lại.
Thói quen cầm lên điện thoại, suy nghĩ rồi lại âm thầm hạ xuống
Thôi vậy. 3 ngày thì 3 ngày, anh ấy tiếp tục chờ đợi.
……
Lão gia càng tiếp xúc với Tiểu Thất càng quý mến.
Đứa trẻ này quá đáng yêu, khuôn mặt tròn hồng hào hết sức, cánh tay mũm mĩm, da màu hồng non nớt, để quả đầu dễ thương của học sinh, che dưới phần mái trước đôi mắt to tròn lung linh, nhìn thế nào cũng khiến người khác thương yêu.
Lão gia đi bộ cũng không đi được nữa, không màng đến thân phận ngồi xuống thành bồn hoa nói chuyện với tiều nha đầu
“Lão gia gia, muộn thế này rồi ông không về nhà, người nhà có lo lắng ông không ạ?” tiểu nha đầu nghiêng đầu nhìn Lão gia, dáng điệu hồn nhiên không ác ý, “bình thường chấu ở cùng với anh trai, nếu như cháu và anh trai về nhà muộn, mami sẽ lo lắng chết thôi.”
Người nhà?
Lão gia thở dài.
Đời của ông cũng chỉ có 2 người con trai, con trai cả công việc không ở thành phố A, con dâu cả tất nhiên đi cùng rồi. Con trai nhỏ cũng chính là bố mami của Tiêu Lăng hiện tại càng ở xa tại Mỹ. Nói ra thì, bên cạnh ông cũng chỉ có Tiêu Lăng và Tiêu Khả hai đứa trẻ.
Tiêu Lăng từ sau chuyện của 5 năm về trước thì không sẵn lòng quay về nhà lớn nữa, cho dù thỉnh thoảng hai ông cháu gặp mặt cũng đều hẹn ở bên ngoài. Cháu gái Tiêu Khả cũng là đứa không muốn ở nhà, ngày ngày trag điểm giống quỷ vậy, còn nói với ông thời thượng là cái gì.
Ông nhìn thấy lần nào thì mắt đau lần đó
Nghĩ đến vậy, Lão gia lập tức cảm thấy đau lòng. Cả một ngôi nhà lớn, mỗi ngày lạnh lẽo yên tĩnh, nếu không phải có mấy người dưới bầu bạn cùng, ông già này chắc sớm đã chết vì cô đơn rồi.
“Lõa gia gia, ông làm sao vậy?”
Quay đầu nhìn ánh mắt lo lắng của tiểu nha đầu, Lão gia trong lòng tức thì ấm áp, ông xoa đầu tiểu nha đầu, cười toe toét, “không có gì không có gì, thì nhìn cháu đáng yêu, nếu như ông có đứa cháu chắt dễ thương như này thì tốt rồi.”
“ái ya!” tiểu nha đầu vui mừng nhảy từ thành bồn hoa xuống, vui mừng nhìn chằm chằm Lão gia, “Lõa gia gia ông nói thật chứ? Ông yêu quý Tiểu Thất không?”
“tất nhiên yêu quý”
Ha ha…cô bé biết ngay bản thân người gặp người yêu hoa gặp hoa nở.
Nhìn xem nhìn xem, vừa mới gặp mặt thì đã thu phục được ông cố nội rồi, đợi anh trai nhìn thấy khẳng định muốn rớt mắt kinh ngạc nhiên.
Ha ha ….
Tiểu nha đầu càng nghĩ càng vui mừng, khuôn mặt bị kích động đỏ lên.
Cô bất ngờ nắm lấy tay của Lão gia, căng đôi mắt tròn to lung linh nhìn ông, “lão gia gia, Tiểu Thất cũng rất yêu quý ông, nhưng tiếc trong nhà cháy chỉ có cháu và anh trai cùng mami, ồ, đúng rồi còn có mami nuôi nữa. Tiểu Thất vô cùng yêu quý lão gia gia, lão gia gia về sau Tiểu Thất có thể đến nhà ông chơi không ạ?”
Lão gia đang không biết làm thế nào để lôi kéo tiểu nha đầu đây, nghe thấy cô bé nói như vậy, vui vè cười lớn haha…đưa tay ôm lấy tiểu nah đầu vào lòng, “ha ha, tiểu nha đầu, cháu không sợ ông là người xấu sao?”
Con mắt của tiểu nha đầu xoay tròn lung linh, vui vẻ cười nhìn ông, “vậy lão gia gia có phải người xấu không ạ?”
Lão gia sững người, cười càng vui vẻ hơn
Tiểu nha đầu này…thông minh lanh lợi thật hợp ý ông quá.
“lão gia gia tất nhiên không phải người xấu”
……
Lão Trần nhanh chóng lấy từ chỗ lái xe điện thoại mang đến, từ xa đã nhìn thấy Lão gia vui vẻ cười lớn bỗng sững lại.
Lão gia đã bao lâu rồi mới vui vẻ như vậy rồi? ông quay đầu nhìn qua Tô Tiểu Thất, ngắm nhìn khao chân múa tay đôi mắt long lanh của Tiểu Thất, khóe mép cũng lộ ra nụ cười khoan dung.
Đứa trẻ này với lão gia đúng thật có duyên.
“lão gia, điện thoại” ông bước nhanh đến, đưa điện thoại cho Lão gia.
Lão gia nhận lấy điện thoại, cúi đầu nhìn Tiểu Thất, “Tiểu Thất cháy nhớ số điện thoại của mami không?”
“tất nhiên là nhớ ạ, trí nhớ của Tiểu Thất tốt lắm nhé.”
Tiểu Thất đọc ra số điện thoại, Lão gia gọi ngay đi, điện thoại lập tức được nhắc máy, Lão gia nói thẳng giải thích tình hình, để Tô Tố nhanh chóng đến đón cô bé
Tiểu Thất nhìn điện thoại dập máy, lúc này có chút bất an rồi, ngồi trên bồn hoa, mông một lúc dịch sang bên này một lúc dịch sang bên kia.
Lão gia không ngừng buồn cười, “làm sao thế này?”
Vừa mới vẫn bình thường, sao một lúc thì ủ rũ rồi.
Tiểu Thất dướn cổ nhìn tứ phía, đôi mắt to tròn long lanh có chút bất an, cô bé cắn môi, “mami sẽ mắng cháu mất”
Sáng nay khi đến đây mami đã đặc biệt dặn dò qua cô bé và anh trai, nhất định phải đi theo sát mami không được chạy lung tung, thế nhưng cô bé mình thấy thứ mới lạ lập tức bị thu hút đi theo.
Ư ư, mami nhất định tức giận lắm.
Cô bé cắn đầu ngón tay, tội nghiệp đáng thương nhìn Lão gia, “lão gia gia, vừa rồi mami…có lo lắng hay không ạ?”
“tất nhiên lo lắng rồi” ông vốn dĩ còn muốn khiểm trách một chút Tô Tố là trông coi trẻ kiểu gì, nghe thấy giọng nói đầy hối hả thì không thể nói lời trách móc nữa.
“thôi rồi thôi rồi, mami nhất định tức giận lắm”
“mami cháu không có đánh cháu chứ?”
Lão gia có chút không chắc chắn, dù sao nếu như đổi là ông, trẻ con không nghe lời chạy lung tung khắp nơi còn chút nữa thì lạc mất, ông chắc chắc sẽ đánh cho một trận rồi nói chuyện, để cho đứa trẻ ghi nhớ, xem lần sau còn dám chạy lung tung nữa không.
Nhưng khi nghĩ đến tiểu nha đầu bị đánh, sẽ khóc rất đáng thương, tim của ông tức thì có chút khó chịu.
Ông đưa tay lên véo nhẹ mũi của tiểu nha đầu, “hay là…đợi chút mami cháu đến rồi ông nói giúp cháu?”
“mami cháu thương cháu lắm, sẽ không đánh cháu đâu” tiểu nha đầu cau mày, “nhưng mami khẳng định sẽ lo lắng chết thôi, ư ư, lần sau Tiểu Thất cũng sẽ không chạy lung tung nữa.”
Thì ra là lo lắng mami sẽ sốt ruột.
Lão gia càng thêm quý mến tiểu nha đầu rồi, từ trong túi áo lấy ra chiếc bút, sau đó từ bồn hoa đứng dậy lục lọi khắp người.
Lão Trần nhếch mép, “lão gia ngài muốn tìm cái gì?”
“có giấy không?”
“….” Bọn họ ai đi ra ngoài trên người còn mang theo giấy nữa. Lão Trần nhìn xung quanh, ở trong bồn hoa nhặt được 1 tờ quảng cáo, “cái này có thể không?”
“có thể có thể” lão gia ném gậy cho Lão Trấn, đặt tờ quảng cáo lên trên thành bồn hoa, ngồi xổm bên cạnh giống như học sinh tiểu học, ở trên đó phấn khích viết .
Tiểu Thất vươn cổ hiểu kỳ nhòm ngó, nhăm mày đọc lên, “ư…ngoại ô biệt thự Hoa Viên khu A số 23? Số điện thoại 186xxxxxxxxx”
Lão gia có chút kinh ngạc, đặt vào tay Tiểu Thất địa chỉ và số điện thoại, “cháu nhận biết được mặt chữ?”
Tiểu nha đầu này mới có mấy tuổi, đến cả “ngoại ô” và “biệt thự” chữ phức tạp như vậy mà cũng nhận ra.
“tất nhiên nhận biết được ạ, chỉ cần chữ không phải là đặc biệt không phổ biến, cháu và anh trai đều biết, mami cháu từng nét chữ từng bước dạy.” Tiểu Thất vui vẻ cười nhận qua tờ quảng cáo, xem lại, “lão gia gia đây là cái gì?”
“đây là địa chỉ của lão gia gia, Tiểu Thất cháu và anh trai cháu nếu như nhớ lão gia gia, thì đi đến tìm lão gia gia chơi được không?”