Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4014
Tôi nghe có hơi ngờ vực, cũng không biết câu nói “có chút không ổn” của Tống Khởi Minh, cụ thể là “không ổn” ở chỗ nào.
Sự thật thì, vấn đề lớn nhất giữa tôi và Tống Khởi Minh, tôi nghĩ vẫn là do tôi, từ sau lần gặp mặt với Lục Diễn Trạch, tôi ý thức rõ được rằng tôi không thể nào thật lòng yêu một ai khác, đây mới chính là nguyên nhân lớn nhất của việc tôi không thể chấp nhận Tống Khởi Minh.
“Anh đừng nói như vậy.” Tôi nói với Tống Khởi Minh, “Thật ra vấn đề giữa chúng ta là lỗi do tôi.”
Tống Khởi Minh thở dài, “Cửu Nhi, em quả là người phụ nữ tốt, là anh không tốt. Anh … xin lỗi.”
Khi Tống Khởi Minh nói những lời này với tôi, tôi bỗng cảm thấy có lỗi, rõ ràng là vấn đề của tôi, nhưng anh ta lại chủ động xin lỗi.
Thực tế, Tống Khởi Minh đã từng giúp ích rất nhiều cho công việc của tôi, đơn đặt hàng từ khách hàng lớn đầu tiên của tôi chính là do anh giới thiệu, có thể nói rằng tôi có được một vị trí ngồi trong công ty thiết kế này như ngày hôm nay, đều là do sự giúp đỡ của anh.
Dù về việc công hay việc tư, Tống Khởi Minh đã nói đến nước này, tôi cũng không thể tuyệt tình mà từ chối anh ta, hơn nữa, anh ta cũng nói rõ, chỉ cần tôi có mặt, để ba mẹ anh ta gặp mặt tôi thôi.
Rồi tôi đã đồng ý, chúng tôi hẹn thời gian gặp mặt, và khi đến bữa hẹn, tôi có mặt đúng giờ ở địa điểm hẹn, Tống Khởi Minh đã lái xe chờ sẵn tôi nơi đó.
Tôi leo lên xe của Tống Khởi Minh, sau hơn nửa tháng không gặp, bầu không khí giữa chúng tôi có phần ngượng ngùng hơn so với trước kia.
Cuối cùng tôi chủ động bắt chuyện với anh ta, “Ba mẹ anh lâu lắm mới về nước một lần ư?”
“Đúng.” Tống Khởi Minh nói, “họ vẫn ở nước ngoài, rất ít khi về, lần này về chủ yếu là muốn gặp con dâu.”
Tôi nở nụ cười, và càng cảm thấy bầu không khí trong xe quái lạ hơn.
Tống Khởi Minh vừa lái xe, vừa nói với tôi về chuyện của anh ta, “Có một chuyện thật ra anh vẫn luôn muốn thổ lộ với em, thật ra anh không phải con ruột nhà họ Tống, anh là con nuôi của họ.”
Tôi ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng, không ngờ lại có chuyện như vậy.
Tống Khởi Minh cười đắng cay, “Hai vợ chồng nhà họ Tống đều là những người có suy nghĩ bảo thủ, sau khi sinh ra đứa con gái Tống Nguyệt, họ vẫn luôn muốn một đứa con trai để nối dõi sự nghiệp của gia đình, tiếc là mẹ nuôi tôi mãi vẫn không mang thai được, nên mới nhận nuôi tôi vào năm tôi sáu tuổi.
Tôi nghe tới hơi xuất thần.
Tống Khởi Minh tự chế giễu mình nói: “Cho nên nói cho cùng tôi cũng chỉ là thái tử giả, nếu có một ngày tôi khiến cho ba nuôi mẹ nuôi của tôi không vui, còn phải bị đá ra khỏi nhà, trở về cuộc sống hai bàn tay trắng như trước năm sáu tuổi.”
“Họ vẫn luôn hối thúc tôi cưới vợ sinh con.” Tống Khởi Minh nói rồi lại than thở một tiếng, “Nhưng chuyện tình cảm, đâu phải nói có là có? Cho dù tôi muốn, cũng phải xem đối phương có chịu chấp nhận tôi không.”
Nói tới đây, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.