Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4314
Lương Thành.
Hắn ta quả nhiên là gọi điện cho tôi.
Tôi nhìn màn hình ti vi khẽ cười, liền tắt máy.
Không bao lâu, điện thoại lại gọi tới, nghĩ một lúc mới ấn nút nghe.
Bỗng truyền tới giọng nói gầm gừ của Lương Thành: “Hà An, Cô ở đâu?”.
“Cô đừng quên, chúng ta bây giờ vẫn chưa ly hôn, cô dám đi cả đêm không về, có phải câu dẫn được tên đàn ông nào rồi phải không?”.
Nghe giọng nói của Lương Thành có gì khác ngày bình thường, tôi nhướn mày nói với hắn: “Hai năm nay anh qua đêm sau lưng tôi bao nhiêu lần, tôi chỉ mới có một tối không về, anh nóng vội gì chứ?”.
“Nóng vội?” Lương Thành phẫn nội nói: “Dự án bệnh viện của tôi bị đình chỉ rồi, cô có dám nói là không liên quan tới cô không?”.
“A” tôi khinh thường khẽ cười nói: “Lương đại tổng tài, tôi chỉ là một phụ nữ nội trợ bình thường, tôi thì có thể có bản lĩnh gì mà đình chỉ dự án bệnh viện của anh chứ, biết đâu là tiểu tình nhân của anh ở bên ngoài giở trò quy gì cũng nên, anh còn muốn đổ lỗi lên đầu tôi.”
Tôi nhìn thẳng vào người dẫn chương trình trên tivi, vẫn đang không ngừng nói về vụ bê bối liên quan đến tập đoàn Hồng Danh.
“ Cô quả thực không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ dựa vào việc nghĩ cô muốn chỉnh tôi vẫn còn non lắm, nhưng luật sư mà cô mời là Thẩm Thiên đúng không? Hà An cô được đó, câu được cả tổng giám đốc tập đoàn Tây Doanh, sao trước giờ tôi lại không biết cô có sức hấp dẫn như vậy?”.
Lương Thành nhanh như vậy đã biết rồi sao?.
Giọng không vui nói: “Như vậy thì sao, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Nếu không anh cảm thấy mình đấu được với Thẩm Thiên không?”.
“Ha… Hà An…” giọng cười của Lương Thành giống như là muốn liều một phen vậy “Cô quả thật là tìm được một chỗ dựa khá tốt đấy, nhưng Hà An à, cô sẽ hại anh ta đó, biết thế nào là dư luận không?”.
Lương Thành thở không ra hơi, nói: “Ngày mai nhớ xem tin tức”.
“Píp” một tiếng, điện thoại đã bị ngắt rồi.
Căn phòng trống trải vòng lại chỉ có sự yên ắng, tôi đột nhiên có một dự cảm không lành.
Đợi tới lúc Thẩm Thiên trở về, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, tôi đem những điều mình lo lắng nói cho anh ấy.
Thẩm Thiên gắp một con tôm bỏ vào trong bát của tôi, con ngươi trở lên lanh lợi nói: “sao thế, em không tin anh à?”
“Là em lo lắng chuyện này sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt cho anh” Tuy Thẩm Thiên đồng ý giúp tôi, nhưng tôi không muốn anh ấy vì tôi mà bị kéo vào vũng lầy.
Nhìn khuôn mặt nghiêng anh tuấn vừa hoàn hảo vừa rõ nét của Thẩm Thiên.
Anh ấy và một miếng cơm, nhai một lúc, mới mở miệng nói với tôi: “Dự án bệnh viện của Lương Thành quả thật có rất nhiều điểm nghi vấn và khe hở, anh đã theo được hơn nửa năm nay rồi, hôm nay ra tay không phải là do nhất thời kích động mà là có chuẩn bị, em yên tâm, việc anh hứa với em, anh nhất định sẽ làm được”.
Không hiểu tại sao, có một sự cảm động không nói lên lời dần dần xâm chiếm đầu óc và trái tim tôi.
Tôi nhìn Thẩm Thiên một lúc, sau đó mới nắm tay của anh, nói: “Cảm ơn anh”.
Tôi chu môi lên nhìn Thẩm Thiên, chỉ cảm thấy con ngươi thâm sâu của anh đột nhiên mờ hồ, ánh mắt mập mờ nói: “Cảm ơn gì chứ, không phải em cũng đã trả giá rồi sao?”.
Ánh mắt của Thẩm Thiên nhìn lướt qua làn da nhẵn bóng của tôi, có thể thấy ngọn lửa dục vong trong người anh ấy đang muốn bùng lên, nhìn tới mức mặt và tai tôi đều đỏ hết lên.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên đưa tôi về nhà để tôi lấy sổ hộ khẩu và giấy đăng kí kết hôn, anh ấy đã giúp tôi thu thập đầy đủ toàn bộ chứng cứ ngoại tình của Lương Thành, chỉ cần thắng kiện có thể sẽ khiến Lương Thành phải ngồi tù.
Ai ngờ, tôi và Thẩm Thiên vừa ra khỏi biệt thự liền phát hiện ra phía trên đèn đường của hoa viên có gắn một máy quay, vừa đúng cửa sổ phòng ngủ tầng hai.
Không xong rồi, chúng tôi bị chụp trộm rồi!
Sau đó, điện thoại hiện lên hàng loạt tin tức của các báo, tôi và Thẩm Thiên trở thành từ khóa tìm kiếm nhiều nhất. Khi tôi nhìn thấy Tổng giám đốc của tập đoàn Tây Doanh cùng một người phụ nữ có chồng qua lại với nhau, vẫn to gan ra vào phòng quán bar để hẹn hò, tôi đột nhiên hiểu ra câu tối qua Lương Thành nói với tôi: Xem tin tức là có ý gì.
Tôi đánh rơi điện thoại, nhìn một loại hành động thân mật của tôi và Lương Thành ở trong phòng đều bị chụp lại, anh ấy từ phía sau ôm lấy tôi, cằm đè lên vai tôi, hôn lên tai tôi, khiến cho cả người tôi đều đổ mồ hôi lạnh.
“Thẩm…” môi tôi run run, qua gương xe nhìn Thẩm Thiên, anh ấy ngược lại không có chút biểm cảm gì, tôi hỏi anh ấy chuyện này sẽ có ảnh hưởng tới anh ấy phải không, Thẩm Thiên không nói gì, tôi chỉ là một người phụ nữ nội trợ chẳng ai biết đến, chủ yếu tôi lo lắng cho hình tượng của Thẩm Thiên.
Tôi biết mỗi công ty đều có bộ phận quan hệ công chúng riêng, Thẩm Thiên chắc sẽ tìm người gỡ bỏ những thông tin này xuống.
Ai nhờ, lúc tôi nghĩ cách giúp Thẩm Thiên, anh ấy đột nhiên quay đầu lại, ngữ khí nặng nề nói với tôi một tiếng: “Không sao!”
“Bây giờ anh đưa em về”.
Tôi ngẩn người một lúc, anh ấy trước nay đều rất nho nhã lịch sự, lần này làm sao rồi.
Tôi không nói gì, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, khi nhà hàng cao cấp và cửa hàng lần lượt biến mất khỏi tầm mắt tôi, tôi nghe thấy điện thoại của Thẩm Thiêm vẫn không ngừng kêu.
Qua kính xe, tôi nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thiêm càng ngày càng u ám, điện thoại vẫn đổ chuông liên tục nhưng anh ấy không nghe máy.
Đưa tới phía dưới nhà tôi, anh ấy nói còn việc cần phải xử lý trước, liền lái xe rời đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ ngẩn người một lúc, hít một hơi thật sâu, rồi xoay người lên lầu.
Tôi còn cho rằng Lương Thành không ở nhà.
Ai ngờ đâu tôi vừa mới mở cửa liền nhìn thấy anh ta đứng cạnh cửa sổ lén lút nhìn xuống dưới, nghe tiếng mở cửa, anh ta bỗng quay đầu lại, ánh mắt không vui dừng lại trên mặt tôi, thấp giọng hỏi tôi: “Có phải cô quay về lấy giấy đăng kí kết hôn?”.
Tôi chẳng thèm để ý tới Lương Thành, trực tiếp đi vào trong phòng ngủ, mở ngăn kéo đem tất cả những thứ tôi cần mang theo, xoay người rời đi, ai ngờ Lương Thành lại chặn đường tôi lại, nhướn mày hỏi: “Sao vậy, bây giờ cô leo được lên cành cao rồi liền muốn bay sao?”.
“Hà An tôi nói cho cô biết, cô bắt tay với tập đoàn Tây Doanh ngăn cản dự án bệnh viện của tôi, tôi nói cô hay không có dễ như vậy đâu!”.