Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4317
Tôi trốn bên cạnh khung cửa, lén lút nhìn bọn họ, cô gái đó khóc, Thẩm Thiên vẫn luôn lau nước mắt cho cô ấy, không biết đang giải thích điều gì đó, cuối cùng tiếng chuông điện thoại phá vỡ suy nghĩ của tôi, nhìn màn hình hiện lên hai chữ.
Lâm Tiêu.
Tôi nhận điện thoại, trả lời một cách qua loa đại khái, trong đầu tôi đều chỉ nghĩ tới cô gái đó và Thẩm Thiên, cảm thấy bản thân sắp trở thành một cái xác biết đi.
“Cậu không gì cứ An An, xảy ra chuyện gì rồi” đầu bên kia truyền tới giọng nói đầy sự lo lắng của Lâm Tiêu.
Tôi liều mạng lắc đầu, chỉ nói muốn cô ấy ngày mai giành chút thời gian ra tòa làm chứng.
Tôi mơ hồ trở lại phòng bệnh, nằm trên giường, cầm điện thoại lên rất muốn gọi điện cho Thẩm Thiên, hỏi anh ây đang ở cùng ai, tôi muốn anh ấy bây giờ tới bên cạnh tôi.
Nhưng, do dự một lúc, tôi quyết định để điện thoại xuống.
Bởi vì tôi đột nhiên tìm không ra một thân phận thích hợp để truy hỏi anh ấy, cho dù bây giờ tôi có buồn như nào đi chăng nữa, hình như tôi không có tư cách gì để ghen tuông.
Trái tim tôi rỉ máu, thực sự rất khó chịu.
Tôi cắn răng, nước mắt vẫn luôn chảy xuống không ngừng, ướt nửa gối, tôi cố gắng nói với bản thân phải lí trí hơn chút, ngày mai phải ra hầu tòa rồi, tôi không thể xuất hiện với hai con mắt sưng húp được, vẫn là chuyện kiện tụng với Lương Thành quan trọng hơn.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên đúng giờ tới bên dưới bệnh viện đón tôi, anh ấy lái một chiếc Land Rover màu đen, thần sắc dưới ánh mặt trời xem ra lại không có tốt như vậy, ánh mắt ảm đạm, giống như cả đêm qua ngủ không được, tôi vừa nhìn thấy anh ấy liền nghĩ tới việc vừa xảy ra tối qua.
Thẩm Thiên mở cửa cho tôi, tôi ngồi vào ghế phụ, thắt xong dây an toàn, tôi cảm nhận được lúc Thẩm Thiên lái xe, ánh mắt vô tình nhưng hữu ý nhìn về cửa sổ phòng bệnh của bệnh viện.
“Việc công ty anh giải quyết xong chưa”. Tôi lo lắng, dè chừng hỏi Thẩm Thiên.
Anh ấy vẫn đang lái xe, mím môi không trả lời, một lúc sau gọi điện thoại cho trợ lí, giao phó công việc lúc mở phiên tòa, hỏi tôi đã gọi cho Lâm Tiêu chưa, từ đầu tới cuối đều né tránh câu hỏi của tôi.
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi định hỏi thẳng anh ấy cô gái đó là ai.
Nhưng tôi do dự một lúc lâu cũng không mở miệng.
Mười phút sau, xe dừng lại ở cửa chính toàn án nhân dân cấp trung, ánh mặt trời chói chang chiếu lên người, tôi nhìn thấy Lâm Tiêu và trợ lý của Thẩm Thiên ăn mặc rất chỉnh tề, nói những việc cần làm sau khi mở tòa.
Chín giờ, vụ kiện bắt đầu, Thẩm Thiên làm luật sự chính cho tôi, tôi là bên nguyên, anh ấy ngồi cùng với tôi, đợi quan tòa và bị cáo, không đến một phút, đã nhìn thấy Lương Thành bị cảnh sát dẫn lên đứng trước tòa.
Việc li hôn và việc Lương Thành sự dụng bất hợp pháp vốn của tập đoàn Hồng Danh hai việc này quan tòa đã xử hơn ba tiếng đồng hồ rồi, lúc này Thẩm Thiên vô cùng tập trung, lí luận rất chặt chẽ, bao gồm phân tích toàn bộ hoạt động tâm lý ngoại tình của Lương Thành, trước khi hắn ta kết hôn với tôi đã cùng em họ tôi qua lại, còn chuyển một lượng lớn tài sản chung của hai vợ chồng, đồng thời nói bị cáo chính là tôi, vô tình chuyển căn nhà dưới tên tôi sang cho hắn, căn nhà này là vật sính lễ lúc tôi với Lương Thành kết hôn.
Luật sư đưa ra bằng chứng, lại nói Lương Thành và Hàn Mộng sau khi có quan hệ bất chính, Hàn Mộng còn mang thai, về mặt pháp luật Lương Thành phạm tội trùng hôn, luật sư của Lương Thành bắt đầu bào chữa trước, đợi sau khi Lâm Tiêu ra tòa lấy ra bằng chứng, quan tòa xét duyệt được thành lập.
Xét xử Lương Thành và nguyên cáo lập tức li hôn, bồi thường thiệt hại cho bên nguyên, về khoản tiền 13 triệu, dựa theo chứng cứ Lương Thành chiếm dụng nguồn vốn của tập đoàn Hồng Danh sẽ tiến hành điều tra, phiên tòa tiếp theo sẽ diễn ra sau hai tháng nữa.
Tiếng búa gỗ trong tay quan tòa vang lên, vụ kiện chính thức kết thúc.
Thẩm Thiên mặt không cảm xúc đang thu dọn lại giấy tờ, giống như kết quả hôm nay vốn nằm trong dự tính của anh ấy vậy, không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau bục, có một bản thỏa thuận li hôn, năm chữ lớn màu đen hiện ra trước mắt tôi, một chút cảm giác tôi cũng không có, cảm giác này không phải là tê dại mà là cái gì đó trống rỗng như chưa từng tồn tại.
Chỉ nghĩ tới việc tôi đã từng toàn bộ tâm trí để yêu một người đàn ông, nhưng nhận lại được cái kết quả như ngày hôm nay, sao không khỏi cảm thấy hoang đường được đây.
“Em gầy đi rồi” giọng nói trầm thấp của Lương Thành vang lên trong phòng.
Tôi nhăn mày, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của anh ta, anh ta nhìn vết thương trên trán của tôi, nói: “Không phải anh cố ý ra tay đánh em. Hà An, anh cũng không muốn cùng em đi tới bước đường như ngày hôm nay, nhưng anh thật sự cầu xin em giúp anh chăm sóc tốt cho Mộng Mộng, nói thế nào đi nữa, cô ấy cũng là em gái em!”.
Chà.
Nhìn bộ dạng của Lương Thành, tôi không tránh khỏi cười lạnh trong lòng, bây giờ anh ta là muốn làm gì, biết mình khó thoát thân, nên chơi trò tình cảm với tôi sao?
“Cô ta mà cần tôi chăm sóc sao?” tôi bình tình nhìn Lương Thành nói.
Cô em họ này của tôi, từ nhỏ chỉ cần việc gì không vừa ý một chút thôi, đều làm noạn lên đến chó gà cũng không được yên, tôi tin chỉ cần sau khi tôi thắng kiện Lương Thành, cô ta nhất định sẽ không để yên cho tôi đâu.
“Anh biết em hận anh” Lương Thành do dự một lúc “nhưng chuyện giữa anh và em, không liên quan gì tới Hàn Mộng cả”.
Tôi cắn răng chua xót, cả khuôn mặt đỏ lên, tôi sững sờ nhìn Lương Thành, cảm thấy trong lòng không phải cảm giác này, tôi rất tò mò, và cũng muốn biết sự thật.
Đương nhiên, là vấn đề mà bất cứ người phụ nữ nào cũng đều quan tâm nhất, tôi do dự một lúc rồi hỏi anh ta: “Anh có từng yêu tôi không?”.