Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
4320
“Cái gì?” nghe xong lời của Thẩm Thiên, tôi nhất thời không thể tin nổi, tôi còn cho rằng Thẩm Thiên ít nhất sẽ có một chút do dự, dẫu sao đấy cũng là cốt nhục của anh ấy, ai ngờ anh ấy lại trả lời một cách tuyệt tình như vậy
Lẽ nào trong mắt của Thẩm Thiên, chỉ có Dương hàm mới là người quan trọng nhất, những người còn lại không đáng để nhắc tới, kể cả con của chúng tôi?
Tôi không dám tin trừng trừng nhìn Thẩm Thiên, cho tới khi nước mắt rơi xuống, tôi mới run rẩy đứng lên, miệng run cầm cập nói: “Thẩm Thiên, đứa con trong bụng tôi, lẽ nào không phải là con anh sao? Tôi biết thận của tôi đối với Dương Hàm vô cùng quan trọng, nếu không có thận thích hợp thay thế cô ấy sẽ chết, nhưng đứa con trong người tôi, tuy nó còn nhỏ, nhưng đó cũng là một sinh mạng sống, sao anh có thể độc ác như vậy?”.
Đây không phải Thẩm Thiên mà tôi biết, Thẩm Thiên mà tôi quen là một người nhẹ nhàng, nho nhã, học bác, nhưng anh ấy hiện giờ sao lại giống như một con quỷ lạnh lùng, khiến tôi không dám lại gần.
“Hà An” Thẩm Thiên mất kiên nhẫn túm lấy cổ tay tôi, bốn mắt nhìn nhau nói: “Tôi nói lại lần cuối, cô phải bỏ đứa bé này ngay lập tức, tiến hành làm phẫu thuật ghép thận, Dương Hàm không thể chống cự được bao lâu nữa rồi!”.
“Cơ thể cô ấy bây giờ rất yếu, đã tiến hành cấp cứu bốn lần rồi, cô ấy vẫn luôn chống lại tử thần, không thể tiếp tục kiên trì thêm nữa, cô chưa từng thấy dáng vẻ cô ấy đeo ống thở nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, dáng vẻ ấy quả thật khiến cho người ta đau lòng! Do vậy, Hà An, bây giờ cô phải tiến hành phẫu thuật ghép thận, Dương Hàm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời này tôi cũng sẽ không tha cho cô!”. Thẩm Thiên giống như người điên, không cho tôi bất cứ quyền lựa chọn nào, kéo tôi trực tiếp vào trong phòng phẫu thuật.
Trên đường, tôi khổ sơ cầu xin, túm tay Thẩm Thiên cầu xin anh ấy: “Đừng mà, tôi không muốn phá thai!”.
Tôi từng xem qua phóng sự về việc phá thai, sau khi phụ nữ bị trói lại trên bàn phẫu thuật, bác sĩ dùng những dụng cụ lạnh lẽo đưa vào trong cơ thể, trực tiếp kẹp nát bào thai, cho tới khi máu thịt của nó đều trở thành máu chảy ra ngoài, đứa trẻ sẽ nhận một cái chết vô cùng đau đớn!
Nghĩ tới việc bọn họ sẽ dùng biện pháp tàn nhẫn như vậy với còn của tôi, tôi khóc một cách đau đớn, lắc đầu liên tục, đau khổ cầu xin Thẩm Thiên, đừng giết con tôi.
Nhưng, bất luận là tôi khóc lóc kêu gào như nào, Thẩm Thiên căn bản không để ý tới cảm nhận của tôi, kí tên lên bản đồng ý làm phẫu thuật phá thai.
Bệnh viện này được tập đoàn Tây Doanh quyên góp hàng năm, một cuộc phẫu thuật phá thai nhỏ nhoi này được tính là cái gì đâu cơ chứ.
“Nhanh lên, làm phẫu thuật phá thai cho cô ấy!” Thẩm Thiên đẩy tôi lên bàn phẫu thuật.
Ánh đèn mạnh mẽ chiếu lên một nửa khuôn mặt của anh ấy, một bên sáng một bên tối, giống như ma quỷ từ địa ngục hiện lên vậy khiến cả người tôi rét run, liều mình phản kháng lại, “Thẩm Thiên, anh thả tôi ra, Thẩm Thiên!”.
Tôi hét tới mức khàn cả giọng, bên cạnh hai tên vệ sĩ đi lên giữ chặt vai tôi, đợi cho tới khi bác sỹ và y ta mang dụng cụ phẫu thuật tới, đặt tôi lên bàn phẫu thuật của khoa phụ khoa, trói hai chân tôi lại.
“Thẩm Thiêm” hai hàng nước mắt của tôi không thể khống chế được rơi xuống “Cho dù anh không muốn đứa con này, cho dù anh không để ý tới đứa con ở trong bụng em, tình hình sức khỏe của em cũng không thể nào chịu nổi hai lần phẫu thuật, phá thai sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, anh còn muốn lấy thận của em, không phải muốn em chết hay sao?”.
Nghĩ tới tôi phải trải qua hai lần phẫu thuật, tôi cảm thấy bản thân mình giống như bị hòn đá lớn đè lên vậy.
Nước mắt chảy vào trong miệng, mùi vị mặn chát.
Nhưng, bốn năm người có mặt ở đây bao gồm cả Thẩm Thiêm, không một ai nghĩ cho tôi, các bác sĩ chỉ nghe mệnh lệnh của Thẩm Thiêm, mà trong lòng của Thẩm Thiêm bây giờ chỉ có duy nhất một mình Dương Hàm, anh ta sao có thể để ý tới sống chết của tôi được chứ.
Vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, nhìn hai vị bác sĩ và y ta đã chuẩn bị xong các dụng cụ cần dụng đến trong quá trình phẫu thuật, đặt con dao phẫu thuật lạnh lẽo vào trong khay, bọn họ sau khi đeo khẩu trang xong liền bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Cơ thể ấm áp có thể cảm nhận được dụng cụ lạnh lẽo đang tiến dần vào bên trong.
Toàn bộ quá trình tôi phá thai, Thẩm Thiêm đều đứng bên cạnh, một bước không rời.
Nỗi đau xé tâm liệt phế tôi và con tôi đều cùng cảm nhận được, lúc này tôi giống như con cá nằm trên thớt mặc người ta chà đạp, tôi không có bất cứ khả năng phản kháng cũng như đánh trả, hôm nay tôi mới hiểu ra cái gì gọi là khoanh tay chịu trói.
Tôi nhắm hai mắt lại tưởng tượng cảnh con tôi đang dần dần rời xa tôi, cảm nhận được nó đã trở thành một vũng máu, mà tôi thì không thể làm gì được, tôi đau khổ cảm nhận hết tất cả mọi chuyện, điều duy nhất tôi có thể làm đó là căm hận trừng mắt nhìn kẻ đã gây ra chuyện này.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy con ngươi thâm sâu của Thẩm Thiêm sâu tới mức không nhìn thấy đáy, đôi mắt hắn đỏ rực như ánh chiều tà.
Vào thời khắc này, tôi không biết tâm trạng của Thẩm Thiêm như nào, chỉ cảm thấy bản thân tôi căm ghét cái thế giới này, hai tay nắm chặt với nhau, cuối cùng cơn đau dữ dội khiến tôi hét lên.
“ A……”tôi lớn tiếng hét lên, không ngừng kêu gào, giống như trút toàn bộ nỗi đau trên người ra.
Cho tới khi toàn thân tôi đầy mồ hôi, những giọt mồ hôi từ trên trán tôi lăn xuống, lòng tôi đau như bị dao cắt.
Chính vào lúc này, một y ta từ bên ngoài đi vào, vội vàng nói với Thẩm Thiêm: “Người nhà bệnh nhân giường số 22, Dương Hàm xảy ra chuyện không hay rồi, bệnh tình của cô ấy trở lên nặng hơn, cô ấy lại rơi hôn mê, các bác sĩ đang tập trung cứu chữa”.
Y tá nói, nhìn tôi, giống như có chút gì đó không nhẫn tâm, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Vương hỏi bây giờ có thể lấy thận không? Bởi vì bệnh tình của Dương Hàm thật sự không tốt, nếu có thể tiến hành phẫu thuật ghép thận, nói không chừng còn có hy vọng, chỉ sợ huyết áp tăng cao không thể khống chế được, tính mạng sẽ khó bảo toàn”.
“Người nhà bệnh nhân giường số 22” y tá lại nhắc lại một lần nữa bên tai của Thẩm Thiêm, Thẩm Thiêm mới ngẩng đầu lên.
Tôi nằm trên bàn phẫu thuật, cơ thể yếu ớt, đầu toàn mồ hôi, sắc mặt trắng bệch quay đầu lại, nhìn con ngươi của Thẩm Thiêm trở lên lạnh lùng sắc bén như một con dao, quét qua mặt tôi, tôi không chút do dự nói với bác sĩ: “Hãy bảo các bác sĩ khoa nội đến làm phẫu thuật lấy thận của tôi đi!”.
Lời của Thẩm Thiên vừa nói ra, bác sĩ phụ khoa đứng bên cạnh, tay đầy máu nhắc nhở: “Bệnh nhân vừa mới làm phẫu thuật phá thai, nhịp tim không ổn định, bây giờ mà cố lấy thận, ngộ nhỡ….”
“Nếu xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm” lời nói của Thẩm Thiêm vô cùng kiên quyết, khiến người khác tuyệt vọng như vậy, tôi nằm trên bàn phẫu thuật chỉ còn lại chút hơi tàn, nhưng những oan ức đầy trong lòng bắt tôi phải phản kháng lại.
Tôi không muốn chết trên bàn phẫu thuật, tôi cầu xin Thẩm Thiêm cho tôi một cơ hội hồi phục cơ thể, tôi nói tôi đồng ý hiến thận, nhưng không muốn hiến thận trong tình trạng như này, bên dưới của tôi không ngừng chảy máu, tôi cần thời gian nghỉ ngơi để hồi phục, tôi thực sự sắp ngất đi vì mất quá nhiều máu rồi, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nào nói ra được.
Không ngờ Thẩm Thiêm nói với y tá: “Hà An đã kí tên trong đơn đồng ý hiến thận rồi, các người còn do dự cái gì chứ, gọi bác sĩ khoa nội tới đây, gọi bác sĩ tốt nhất”.
“Được, tôi lập tức đi thông báo chuẩn bị phẫu thuật” y tá đáp lại một tiếng, vội vội vàng vàng rời đi.
Tôi mở to đôi mắt sợ hãi, nhìn Thẩm Thiêm từng bước từng bước đi về phía tôi, anh ấy dùng hay tay giữ vai tôi, từ trên cao cúi xuống nhìn tôi, giọng lạnh lùng nói: “Hà An, cả nước chỉ có mình em có thận thích hợp, nếu có nhiều lựa chọn hơn nữa, tôi nhất định sẽ không chọn em!”.
“Thời gian không còn kịp nữa rồi, tôi phải cứu Dương Hàm, tôi muốn cô ấy sống, đây là lời hứa, em yên tâm, nếu em chết trong lúc phẫu thuật, tôi đảm bảo người nhà của em cả đời này sẽ được ăn sung mặc sướng. Nhưng em cũng không cần lo lắng, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không cho phép phẫu thuật xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn, đợi tất cả mọi chuyện qua đi, em muốn thứ gì tôi đều có thể cho em, em muốn gì tôi cũng đều cho em hết!” đáy mắt của Thẩm Thiêm biến thành màu đỏ, giống như một con dã thú khát máu vậy.