Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
437
Anh ta là một luật sư chuyên giải quyết các vụ kiện tụng, xem anh ta có thể giúp tôi đưa ra chủ ý gì hay không. Điện thoại vừa đổ 3 tiếng chuông liền có người nhấc máy, truyền đến giọng nói từ tính của hắn lịch sự hỏi tôi: “Ai vậy?”.
“Tôi là Hà An, chính là người mà anh đã gặp ở quán Starbucks dưới tòa nhà Hoa Tây, anh đưa tôi danh thiếp của anh” không biết tại sao tim tôi đập rất nhanh, trong đầu luôn nghĩ tới cảnh khi tôi chạm vào anh ta.
Phía bên kia điện thoại rất ồn, giống như đang họp.
“Buổi tối 8 giờ, tôi đợi cô ở đại sảnh tầng một khách sạn Hilton ” Thẩm Thiên giống như là khá hạn hẹp về thời gian, rất nhanh trả lời tôi
Tám giờ, tôi thay quần áo đi gặp Thẩm Thiên, trên đường tôi luôn nghĩ, anh ta hẹn tôi đến một nơi cao cấp như vậy, lát nữa ngay cả tiền ăn tôi cũng không trả được sẽ rất ngại. Da đầu căng lên, khi hai bảo vệ mở cửa xe tôi bước vào trong khách sạn.
Phong cách trang trí sang trọng, bước đi lên tấm thảm mềm mại, đèn chùm pha lê Swarovski treo từ độ cao từ tầng thứ mười mấy rủ xuống, tỏa ánh sáng rực rỡ. Ở một bàn ăn cách đó không xa, Thẩm Thiên đến sớm hơn tôi, anh ta mặc một bộ vest màu trắng, lông mày anh tuấn, khuôn mặt rất đẹp trai, ngũ quan cân đối, trông vô cùng nổi bật.
Thấy hắn cuối cùng cũng thu lại dáng vẻ bỡn cợt, có chút nghiêm túc, gọi tôi: “Cô Hà, mời ngồi”.
Nhân viên phục vụ kéo ghế giúp tôi, tôi lịch sự nói tiếng cảm ơn, ngồi xuống nhìn thấy trong tay anh ta đang cầm một tập tài liệu.
Hứng thú nói với tôi: “Tôi tìm kiếm một chút tài liệu bí mật liên quan đến chồng cô, cô có hứng thú muốn xem không?”.
Tôi do dự một lúc, vẫn là nói sự thật cho anh ta: “Luật sư Thẩm, tôi cũng không sợ anh cười tôi, chiều hôm nay tôi đi ngân hàng kiểm tra tài khoản, chông tôi đã chuyển toàn bộ tài sản chung của hai vợ chồng tôi sang tên anh ta, tôi bây giờ một xu trên người cũng không có, không có khả năng mời luật sư, cũng không có khả năng đi kiện tụng với anh ta”.
Nhìn Thẩm Thiên cuối cùng cũng không nhịn được vẻ mặt nghiêm túc, cười thành tiếng: “Tài sản đều chuyển rồi, chồng cô ra tay cũng thật là ác, là vợ với thân phận như vậy, cô không thấy bản thân mình rất thất bại sao?’.
Khi tôi kết hôn với Lương Thành, anh ấy vẫn đang trong thời kì xây dựng sự nghiệp, tôi tiết kiệm toàn bộ tiền mua mỹ phẩm muốn mua thêm vài cân thịt dê để Lương Thành tẩm bổ, mỗi buổi sáng sớm tôi đều thức dậy sớm hơn anh ấy, làm bữa sáng cho anh ấy, giặt giũ quần áo. Khói bếp quá nặng, sắc mặt của tôi càng ngày càng không xấu. Đàn ông đều thích những người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, sau khi anh ấy có sự nghiệp rồi liền chọn những người phụ nữ trẻ đẹp hơn tôi. Tôi cười khổ, Thẩm Thiên nói không sai, tôi tự nhận những gì tôi bỏ ra quả không đáng một đồng, quá thất bại rồi.
Thẩm Thiên thấy tôi không nói gì, đẩy tài liệu qua “Xem đi”.
Tôi dè dặt nhận lấy, nhìn thấy toàn bộ đều là ghi chép thuê phòng, có cái là ở đây có cái là ở chỗ khác, toàn bộ đều là số chứng minh thư của một mình Lương Thành, có vài lần là anh ấy lừa tôi đi công tác, nhưng trong nhật kí thuê phòng lại là ở Tây An. Đây chính là chứng cứ chứng minh anh ta thuê phòng cùng người phụ nữ khác! Bắt đầu từ tháng bảy năm ngoài cho đến tận một tuần trước.
Lương Thành vẫn luôn lừa dối tôi, lúc tôi vất vả ở nhà làm việc nhà, anh ấy lại đang quan hệ cùng một người phụ nữ khác sau lưng tôi, cảm xúc của tôi sắp không thể khống chế được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, gặp phải biến cố trong hôn nhân tôi cũng không thể nào chịu nổi. Tôi bây giờ đã mất đi toàn bộ sự kiêu ngạo cũng như sự tự tin của chính mình, nghĩ tới khoảng thời gian Lương Thành theo đuổi tôi, thề thốt cả đời này sẽ đối tốt với tôi, khi chúng tôi kết hôn, anh ấy mua nhẫn kim cương cho tôi, từng hứa với tôi, tất cả đều đã trở thành một câu chuyện cười mỉa mai rồi.
Tiếng khóc của tôi thu hút những người khác ở xung quanh. Vào lúc tôi khóc, chợt có một bàn tay ấm áp đặt lên tay tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn là Thẩm Thiên, biểu cảm của anh ta rất xấu hỏi, nói với tôi: “Cô bây giờ phải học cách đứng lên trong nghịch cảnh, chứ không phải là oán trách”.
Đôi má của anh ta xuất hiện trong tầm mắt của tôi, tôi lau sạch nước mắt hỏi: “Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào?”.
“Kiện anh ta, thu thập chứng cứ anh ta ngoại tình”.