Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
93
Bùi Hoàn Phong khẽ híp mắt lại, ánh mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, cười lạnh: "Chính vì tối nay phải làm phẫu thuật, nên tôi mới muốn vứt đi những thứ tồi tệ của quá khứ, sau đó sẽ chào đón cuộc sống mới!"
Câu nói lạnh lùng giống như băng vụn đâm vào tim cô, Tô Y Y cười một tiếng, vành mắt chua xót, lông mi khẽ run lên, nước mắt tuôn trào.
Cô vì muốn tặng cho anh một trái tim khỏe mạnh hơn nên tích cực điều dưỡng cơ thể suốt hơn nửa năm qua, không ngờ đến cuối cùng chỉ đổi lại được một câu vứt bỏ…
"Bùi Hoàn Phong, anh có lương tâm không hả? Tôi tự hỏi những năm qua chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh, vì sao anh lại đối xử với tôi như thế…." Vành mắt Tô Y Y đỏ bừng, giơ tay ra lau đi những giọt nước mắt trên mặt, những không ngờ càng lau càng nhiều.
Cô chưa bao giờ là một người phụ nữ kiên cường, suy nghĩ nhiều, nước mắt cũng nhiều. Khoảng thời gian và mối tình đẹp nhất của đời này đều dồn vào người đàn ông trước mặt, nhưng đến cuối cùng chỉ bị người ta xem như rác rưởi….
"Lương tâm?" Bùi Hoàng Phong như nghe thấy một câu chuyện cười gì đó, anh cười mỉa mai, đôi con ngươi sắc bén nhìn về phía Tô Y Y, "Năm xưa không biết cô đã dùng thủ đoạn gì khiến ông nội ép tôi cưới cô, hôm nay cô lại nói lương tâm với tôi? Tô Y Y, giữ thể diện một chút đi!"
Anh căm ghét cô đến mức nào đây? Một sự yêu mến lại trở thành ép buộc trong miệng anh, bản thân cô cũng trở thành một người không biết xấu hổ.
Bị người mình yêu sâu đậm chà đạp như vậy, con tim Tô Y Y đau nhói, hô hấp rối loạn, cô ôm ngực khom người xuống.
Bùi Hoàn Phong, anh nói xem quả tim bị anh tổn thương chằn chịt này sao còn có thể trở thành cuộc đời mới của anh được…
"Anh thật sự chưa hề yêu tôi sao?" Tô Y Y ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nức nở, vẻ mặt cũng thấp kém như hạt bụi.
Câu trả lời của Bùi Hoàn Phong chỉ là đưa đơn ly hôn tới, thần sắt lạnh lẽo trên khuôn mặt tuôn trào ra ngoài.
Mọi lời nói đến bị nuốt ngược vào, Tô Y Y ký tên vào một cách rất khó khăn.
Cô biết, lần này, giữa cô và Bùi Hoàn Phong sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Sau này người cô yêu sẽ không còn liên quan đến cô, cho dù là vài lần gặp hiếm hoi mặt trong năm, cũng mất hết…
"Việc chăm sóc ông nội vẫn như cũ, chuyện ly hôn của chúng ta tạm thời không nói cho ông ấy biết, gần đây bệnh của ông ấy trở nên nặng thêm không thể chịu kích thích, đợi đến lúc thích hợp tôi sẽ nói với ông ấy." Bùi Hoàn Phong trầm giọng, liếc nhìn Tô Y Y bằng một ánh mắt cảnh cáo, sau đó rời đi ngay.
Chỉ còn lại Tô Y Y ngồi ngơ ngác một mình trong phòng khách, sự đau khổ không thể nào tiêu biến đi được.
"Cô Tô, tôi xác nhận lại lần cuối, cô quyết định muốn hiến tặng quả tim này cho anh Bùi Hoàn Phong với tư cách ẩn danh sao?" Bác sĩ đeo khẩu trang nghiêm túc hỏi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Hiến tim rất ít gặp, nhất là với tình trạng khoa học kỹ thuật không tiến tiến như bây giờ, Tô Y Y hiến trái tim khỏe mạnh của mình cho Bùi Hoàn Phong, còn bản thân lại trở thành người lắp tim máy vào cơ thể đầu tiên trên thế giới.
Về lý thuyết tuy lắp tim máy vào người sẽ không gây nên bất cứ vấn đề gì cho cơ thể, nhưng Tô Y Y là ca đầu tiên, ngay cả bác sĩ cũng không thể chắc chắn sau này có xảy ra vấn đề gì hay không.
Hơn nữa, Tô Y Y lại hiến tim với tư cách ẩn danh, cũng chẳng có yêu cầu gì về những mặt khác, việc này càng khiến bác sĩ cảm thấy khó hiểu hơn.
"Tôi chắc chắn, bắt đầu đi." Hai mắt Tô Y Y trống rỗng, nhìn lên đèn phẫu thuật, đến khi chảy nước mắt do chói mới nhắm lại.
Không sao, chẳng phải vẫn còn 1% cơ hội sống sót hay sao? Tô Y Y cô đã không còn gì vướng bận nữa, có thể cống hiến một phần cho y học, coi như cô không uổng phí chuyến đi lần này.
Vả lại, cái chết, đối với cô mà nói, càng giống như một sự giải thoát hơn…