Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
95
Tô Y Y muốn sờ vào ngực mình theo phản xạ, như khi tầm mắt di chuyến đến lồng ngực của Bùi Hoàn Phong thì cô siết chặt tay lại.
Nở một nụ cười còn xấu xí hơn khóc, Tô Y Y nghẹn giọng nói: "Cô Hứa, đã lâu không gặp."
Hứa Thư Kỳ, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, được báo chí xưng là người tình trong mộng của đông đảo quần chúng, cũng là người phụ nữ Bùi Hoàn Phong luôn yêu say đắm.
Tô Y Y cúi đầu đi qua, đứng cách giường hơn một mét. Cô không dám lại gần, bởi vì càng gần với Hứa Thư Lỳ xinh đẹp dịu dàng, cô càng có thể cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực giữa cô và Bùi Hoàn Phong, mọi sự kỳ vòng của bản thân chẳng qua chỉ là mơ ước hảo huyền...
"Tìm tôi đến có việc gì sao?" Tô Y Y cố giữ bình tĩnh nhẹ giọng hỏi, hàm răng trắng sáng cắt chặt lấy bờ môi trắng bệnh, bây giờ cô chỉ muốn rời nhanh khỏi chỗ này.
Bùi Hoàn Phong ăn một ngụm cháo do Hứa Thư Kỳ bón, sau khi nhai nuốt mới nhìn Tô Y Y đứng ở cuối giường.
"Sau này Kỳ Kỳ sẽ cùng chăm sóc ông với cô, điều cô phải làm là khiến ông nội có ấn tượng tốt với Kỳ Kỳ trước khi tôi nói thật về mối quan hệ của chúng ta."
Bây giờ hai người đã ly hôn rồi, thì sau này anh chắc chắn sẽ nói chuyện muốn kết hôn với Kỳ Kỳ cho ông cụ biết. Vì thế giờ đây muốn thông qua Tô Y Y khiến ông cụ có ấn tượng tốn với Kỳ Kỳ.
Chóp mũi của Tô Y Y cay cay, cô nhíu mày, mím môi kìm chế bản thân không được khóc.
Bàn tay bị cô nắm chặt đến mức chảy máu, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng vẫn không thể khiến Tô Y Y dời đi được một chút sự chút ý nào.
"Được." Cất lên tiếng nói trầm khàn, Tô Y Y nghĩ, có lẽ cảm giác trái tim bị hàng vạn con kiến gặm nhắm chắc cũng đau đớn như thế này nhỉ.
Tô Y Y sẽ không từ chối Bùi Hoàn Phong, sao cô có thể từ chối anh chứ? Cô yêu say đắm người đàn ông này, bằng lòng dâng hiến mọi thứ cho anh, cho dù là khối tài sản khổng lồ năm xưa, hay là quả tim đã thủng trăm ngàn lỗ vì tinh yêu này, chỉ cần Bùi Hoàn Phong muốn, cô sẽ không bao giờ từ chối.
Nhưng ông trời à, cô đã bỏ ra tất cả, khi nào cô mới có thể nhận được cho dù chỉ là một chút tình yêu của Bùi Hoàn Phong.
Hứa Thư Lỳ chỉ ngồi bên cạnh mỉm cười, múc một thìa cháo thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Bùi Hoàn Phong, nói với vẻ hết cách: "Anh đấy, không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng, những việc này đợi sau khi anh ra viện rồi nói cũng được mà."
Ăn xong thìa cháo, Bùi Hoàn Phong kéo Hứa Thư Kỳ tới, dịu dàng lên tiếng: "Người đang ngã bệnh sẽ luôn dễ mềm lòng, lúc này kêu em qua đó chẳng phải là vì muốn tiết kiệm một chút sức lực giúp em sao? Em đã không cảm động thì thôi lại còn quở trách anh, có nên phạt không đây, hử?"
Hứa Thư Lỳ trừng mắt nhìn Bùi Hoàn Phong, hai người bắt đầu đánh thương mắt yêu.
Tô Y Y lẳng lẳng đứng đó, mắt nhìn xuống đất, cho dù không nhìn thấy cảnh tượng khiến lòng cô đau đơn tột cùng kia, nhưng lỗ tai vẫn nghe thấy rất rõ tiếng cười đùa của hai người, khiến móng tay càng đâm sâu hơn vào lòng bàn tay của cô, máu tươi chảy dọc xuống theo từng khớp tay.
Hai người kia cuối cùng cũng dừng lại, Bùi Hoàn Phong vỗ gò mát của Hứa Thư Kỳ: "Đi thu xếp đồ đạc đi, lát nữa rồi qua đó."
Hứa Thư Kỳ ngoan ngoãn đi dọn dẹp đồ đạc, ánh mắt Bùi Hoàn Phong lại nhìn về phía Tô Y Y. Nhìn thấy một vũng máu nhỏ đỏ tươi dưới chân cô, con ngươi đen láy nặng nề,
Sau đó lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, uy hiếp nói: "Tô Y Y, nếu như cô dám giở trò gì, không cần tôi phải nói cho cô biết hậu quả đấy chứ?"
Sau khi bước vào Tô Y Y luôn cúi đầu, giờ đây lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã đông thành băng.
"Được."
Anh kêu tôi làm, tôi sẽ làm được vì anh.