Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1122
"Không có gặp phải tôi thì tốt rồi?" Tịch Mộ Hàn khẽ cười ra tiếng, nhưng ánh mắt lại là băng lãnh, "Không có tôi, cô có thể quen biết được Vũ Thần sao? Cô có thể trèo lên cành cây cao của Tịch gia này?"
Bây giờ mới ở đây làm bộ làm tịch?
Thật sự là giả dối!
An Mặc Huyên không nói thêm gì nữa, Tịch Mộ Hàn lại cũng không có dây dưa với cô, quay người liền trở về phòng, ầm một tiếng đóng cửa phòng.
Chỉ để lại mùi rượu ẩn thoáng qua.
An Mặc Huyên cảm nhận được áp lực ở bên cạnh người biến mất, nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, không có lưu chân ở lại lâu, gia nhanh bước chân đi xuống lầu dưới.
Trong sân Tịch Vũ Thần vẫn ngồi ở trên ghế đọc sách.
"Vũ Thần." An Mặc Huyên gọi một tiếng, "Chuẩn bị ăn sáng rồi."
"Vừa rồi em đã gặp được chú rồi đúng không?" Tịch Vũ Thần ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh.
"... Ừ, trong lúc xuống lầu muốn tìm anh đã đụng phải." An Mặc Huyên nói.
Tịch Vũ Thần nhếch môi, khép sách lại, đứng dậy dắt tay của cô đi vào: "Vào thôi."
An Mặc Huyên mặc hắn nắm tay, cũng không nói gì thêm.
Hai người đi vào phòng ăn, Chu Chỉ Bình cùng Tịch Trấn Nam đã vào chỗ ngồi rồi.
Chu Chỉ Bình vừa nhìn thấy An Mặc Huyên liền hung hăng trừng mắt nhìn cô một mắt, nhìn hay tay mà hai người nắm với nhau cũng là biểu cảm chê bai, nhưng cuối cùng cũng không có phát cáu lên.
An Mặc Huyên thở nhẹ ra, theo Tịch Vũ Thần vào chỗ ngồi.
Tịch Trấn Nam vẻ mặt từ ái hỏi han về tình trạng sức khỏe của An Mặc Huyên, An Mặc Huyên chỉ cảm thấy lúng túng muôn phần, nhưng cũng rất nghiêm túc từng câu trả lời.
Tiếng bước chân của Tịch Mộ Hàn chậm rãi vang lên, càng ngày càng gần.
Trên bàn cơm mọi người hướng hắn nhìn tới, An Mặc Huyên càng là căng thẳng cả người.
Cô thật sự là không muốn lại nhìn thấy hắn.
Chỉ cần bây giờ nghĩ tới hắn, nhìn thấy hắn, lòng của cô giống như là bị đặt ở trong chảo dầu sắc chiên, rán.
Không thể phủ nhận là, mặc dù thời gian trôi qua, mặc dù hắn đã đối với cô làm những chuyện quá đáng đi nữa, cô đối với hắn vẫn không thể nhẫn tâm được.
Cô đã không quay về được tình cảm thuần túy như thế vào lúc ban đầu cô thích hắn, thế nhưng là cái tình cảm đã thích qua là không thể nào dễ dàng bị xóa bỏ đi.
Tóc của Tịch Mộ Hàn còn chưa lau khô đã đi xuống lầu, mắt hắn nhìn thẳng mà vào chỗ ngồi.
Thấy hắn cũng không có làm ra hành động gì, An Mặc Huyên lại thở nhẹ ra, thế nhưng chóp mũi lại quanh quẩn lấy hơi khí sạch sẽ sau khi tắm của hắn.
Cô có chút ngẩn ngơ.
"Nào, tiểu Huyên, ăn cái này." Tịch Vũ Thần uốn cong đôi mắt gắp thức ăn cho cô.
An Mặc Huyên gật gật đầu, yên tĩnh ăn cơm.
"Tiểu Huyên a, ăn nhiều một chút." Tịch Trấn Nam đột nhiên mở miệng, "Cô bây giờ không chỉ có vì bản thân cô mà ăn cơm a."
An Mặc Huyên ngại ngùng một cười, gật gật đầu.
"Không sao, cháu bảo đảm tiểu Huyên sẽ không bị đói bụng, đứa bé nhất định là khỏe khỏe mạnh mạnh đấy." Tịch Vũ Thần cười nói, "Người cứ yên tâm đi."
Chu Chỉ Bình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Tịch Vũ Thần một mắt, vẫn là nhịn không được mở miệng nói: "Cô ấy đều đã là người lớn rồi, làm sao có thể cho bụng bị đói được? Đói rồi đương nhiên sẽ đi tìm đồ ăn, từng một người đều chuyện bé xé ra to."
"Mẹ." Tịch Vũ Thần âm thầm cảnh cáo nhìn Chu Chỉ Bình một mắt, "Tiểu Huyên bây giờ là đang mang thai, bất kể nói như thế nào cũng là cốt nhục của Tịch gia chúng ta."
Nghe những lời bênh vực này, Tịch Trấn Nam cảm thấy yên tâm, vui mừng gật đầu, Chu Chỉ Bình thì lại âm thầm đảo mắt trắng không nói thêm gì nữa.
Tịch Mộ Hàn tuy rằng đôi mắt rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đồ ăn, thế nhưng tai vẫn có thể nghe được, dù hắn lại không muốn nghe.
An Mặc Huyên, cô có tài đức gì, có thể gặp được oan đại đầu Tịch Vũ Thần này?
Bên cạnh Tịch Vũ Thần lại tiếp tục cho An Mặc Huyên gắp món, thỉnh thoảng khẽ giọng nói chuyện với cô, mà những lời kia một chữ không rơi, tất cả đều bị tai của Tịch Mộ Hàn thu nạp vào hết.
Nghĩ đến những ngày tiếp theo, trong lúc ăn cơm đều phải nhìn những cảnh tượng chướng mắt, nghe những lời nói mắc ói này, hắn liền cảm thấy bực bội.
Tối hôm qua là như vậy, sáng nay vẫn là như vậy, có lẽ về sau cũng là như vậy.
Hắn cực nhanh giương mắt lướt qua, liền nhìn thấy cô ấy yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tịch Vũ Thần, nghe hắn nói chuyện, thỉnh thoảng hùa theo hắn.
Tịch Mộ Hàn chỉ cảm thấy buồn nôn như là đã nuốt một con ruồi.
Thế nhưng là tối hôm qua hắn đã chạy trốn một lần rồi, hôm nay không thể lại yếu thế nữa.
Hắn ở ngay chỗ này nhìn xem, xem hai người họ có thể ngọt ngào đến mức nào.
Tiếp theo, Tịch Mộ Hàn giống như là tự làm khổ mình, ăn đồ ăn một cách máy móc, tai và đôi mắt lại không tự chủ đặt ở trên hai người bên cạnh.
"Tiểu Huyên, một lát ăn xong, chúng ta đi ra ngoài đi một chút không?"
"Tiểu Huyên, có cần đăng ký một lớp yô-ga dành cho phụ nữ có thai cho em không? Nghe nói tập yô-ga cũng rất tốt, hình như cũng có một lớp dành cho vợ chồng cùng luyện tập, hay là chúng ta cùng đi..."
"Tiểu Huyên..."
Tiểu Huyên tiểu Huyên tiểu Huyên, Tịch Mộ Hàn nghe đến nổi tai cũng mau nổi vết chai rồi.
Chu Chỉ Bình sớm liền chịu không nổi rồi, nhanh nhanh ăn xong rời bàn.
Tịch Trấn Nam lại cảm thấy hứng thú nhìn xem hai người mục hạ vô nhân thể hiện ân ái.
Tịch Mộ Hàn ngồi ở chỗ kia, cảm giác như là một người ở thế giới khác, hình như làm như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn cúi đầu nhìn vào tay mình, ngón tay nhúc một nhúc nhích, từ từ nắm lại thành nắm đấm.
Không muốn nhịn tiếp nữa.
Dựa vào cái gì chỉ có một mình hắn chịu đựng sự giày vò và đau khổ?
Cô ấy sao có thể giả bộ như điềm nhiên như không có chuyện gì cùng Tịch Vũ Thần ở chung với nhau?