Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1135
Hắn dùng sức hất cây thép trong tay, trúng ngay vào cổ của vệ sĩ, vệ sĩ ầm ngã xuống đất.
Tịch Mộ Hàn ném đi cây thép đã có chút ít biến dạng trong tay, nhìn về phía Tịch Vũ Thần: "Tới đây, đến ngươi rồi."
Tịch Vũ Thần mỉm cười tiến lên: "Đương nhiên, chú."
Hai người bọn họ đứng ở một đám người áo đen ngã trên đất, một người sạch sẽ vô trần, một người dính đầy máu tanh.
"Cho thuộc hạ của người làm hoa tổn thể lực của tôi trước, cuối cùng lại cùng tôi đánh, có phải quá biết lợi dụng sơ hở sao?" Tịch Mộ Hàn cười lạnh, "Đúng là yếu đuối."
"Sao chú lại nói cháu như vậy? Cái này gọi là mưu lược mới phải." Tịch Vũ Thần cười tủm tỉm, "Cháu là dựa vào đầu óc để thắng đấy."
Tịch Mộ Hàn sắc mặt trầm rồi trầm, sải bước đi lên, hai người lập tức đánh lộn với nhau.
Tịch Vũ Thần bất kể là từ trên thể lực hay là kỹ xảo đều không bằng Tịch Mộ Hàn, mắt thấy sẽ thắng, nhưng lập tức sắp thất bại dưới trận.
Nhưng An Mặc Huyên lại nhìn thấy, một trong những vệ sĩ áo đen ngã ở trên đất, run run rẩy rẩy từ trong túi móc ra cái gì, tiếp đó liền nhắm ngay đang trong lúc đánh lộn Tịch Mộ Hàn.
Phanh ——
An Mặc Huyên nghĩ cũng không nghĩ rới, vậy mà trong khoảnh khắc đó bộc phát ra một sức lực cường đại, giãy giụa ra khỏi vệ sĩ áp chế của cô liền xông ra ngoài.
Mọi thứ đều giống như pha quay chậm vậy.
Hai người tron quần chiến.
An Mặc Huyên hoảng hốt lo sợ.
Viên đạn phá vỡ không khí.
Đóa hoa màu đỏ diễm lệ trên ngực của An Mặc Huyên.
"An Mặc Huyên!"
Tịch Mộ Hàn trong khoảnh khắc đó chỉ cảm thấy thời gian, huyết dịch, tim đập đều đình chỉ.
Hắn nhìn thấy thân thể mảnh khảnh chặn ở trước mặt hắn, chỉ cảm thấy toàn thân như bị dao găm xẹt qua vậy.
Sau lưng, Tịch Vũ Thần muốn thừa dịp đột kích, nhưng Tịch Mộ Hàn lại như có mắt ở sau lưng, đấm vào xương sườn trên của hắn một cú mạnh.
Đau đến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khom người xuống.
Nhưng hắn không thể bỏ qua cơ hội lần này, đã cùng Tịch Mộ Hàn xé toang da mặt, vậy cũng chỉ có thể giết chết Tịch Mộ Hàn.
Mà khi hắn muốn hòa hoãn một chút mới tiếp tục hạ thủ, lại nghe được tiếng xe hơi phóng nhanh từ xa đến gần.
Là người của Tịch Mộ Hàn đến.
Tịch Vũ Thần khẽ mắng rủa một tiếng, cũng không quan tâm nhiều, ôm bụng nhanh chóng chạy trốn.
Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu.
Nhưng mà hôm nay cũng đã xem đủ vở kịch hay rồi.
Cuối cùng cũng không phải là anh hùng cứu mỹ nhân kiểu cũ rồi, ngược lại là mỹ nhân cứu anh hùng đây.
Tịch Mộ Hàn nện cho Tịch Vũ Thần một cú sau liền không để ý đến hắn, chỉ sững sờ nhìn An Mặc Huyên chậm rãi ngã trên người của hắn, rất lâu sau đó mới từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào mặt của cô ấy.
Vẫn còn có chút ấm đấy.
Hắn run rẩy tay sờ vào đóa hoa hồng đỏ ở trên ngực của cô ấy.
Sao cảm thấy hình như ngăn cũng không ngân được vậy? Cứ tuôn ra ngoài... . . .
Hắn có chút ngẩn ngơ.
Thuộc hạ của Tịch Mộ Hàn đi đến lúc liền nhìn thấy một cảnh như vậy.
Tịch Mộ Hàn ngồi xổm trước một người phụ nữ, thần tình ngẩn ngơ.
"Tiên sinh!" Cấp dưới chia nhóm bắt đầu xử lý sự việc, một trong số đó chạy tới bên cạnh hắn, nhìn An Mặc Huyên nói, "Vị phu nhân này cần phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện cứu chữa."
Bệnh viện... . . .
Lời nói của cấp dưới dường như đánh tỉnh hắn dậy, Tịch Mộ Hàn nhúc nhích người, sau đó có chút không vững đứng dậy, lung la lung lay đem An Mặc Huyên ôm vào trong lồng.
"Tiên sinh, hay là tôi... . . ." Cấp dưới muốn giúp một tay, lại bị ánh mắt bén như dao của Tịch Mộ Hàn cho đâm tới rụt tay lại, "Tôi tôi, tôi đi lái xe! Bảo đảm trong vòng năm phút đem vị phu nhân này đưa đến bệnh viện!"
May mắn bệnh viện cách nơi này cũng không phải rất xa.
Cấp dưới có chút may mắn nghĩ đến, chờ Tịch Mộ Hàn mang An Mặc Huyên đi lên xe liền lập tức khởi động chân ga.
Xe chạy ra ngoài không bao lâu, An Mặc Huyên lại đột nhiên nôn ọe ra một nhũng máu lớn, có chút văng vào tay của Tịch Mộ Hàn.
Mà bộ dạng ngẩn ngơ của Tịch Mộ Hàn đường như là bị độ ấm của máu kích thích tỉnh dậy, thần tình ngẩn ngơ của hắn cuối cùng cũng bắt đầu thanh minh, từ từ trở nên sợ hoảng lên.
Hắn cúi đầu xuống, tay đang vuốt ve trên mặt của An Mặc Huyên, giọng nói mang theo sự hoảng sợ run rẩy: "An Mặc Huyên... . . ."
An Mặc Huyên cũng không biết có phải là bởi vì nôn ọe ra một búng máu kia, lúc này lại từ từ mở mắt lên, nhưng đôi mắt không có điểm tụ.
"An Mặc Huyên, An Mặc Huyên... . . . cô, cô kiên trì một chút, chúng ta lập tức liền đến bệnh viện!" Tịch Mộ Hàn nắm chặt tay của cô, bởi vì căng thẳng và sợ hãi, hắn lúc này như một đứa bé vậy, trong miệng không ngừng nói.
"Cô, sao cô lại đần như vậy? Ai muốn cô cho tôi đỡ đạn rồi? Không có cô tôi cũng có thể né qua được! ... . . . cô đừng ngủ, cô đừng ngủ a! Mở to mắt nhìn tôi!"
"Tôi không hận cô nữa được không? Chúng ta còn rất tốt, tôi cũng sẽ không ăn hiếp cô nữa... . . . thật đấy, cô đừng nhắm mắt lại... . . ."
"Thật ra tôi làm những cái kia đều là vì tôi quá quan tâm cô rồi... . . . tôi không phải... . . . tôi là vì yêu sinh hận, cô có thể hiểu được không? Tôi, tôi nhất định phải nói cho cô biết... . . ."
Hắn nói năng lộn xộn, trong hồi là thổ lộ lấy cõi lòng, trong hồi là thúc giục làm cho cô đừng ngủ.
An Mặc Huyên nghe hắn nói năng giải thích lộn xộn, chỉ cảm thấy ồn ào, nhưng cũng cảm thấy an tâm không ít, cô ngoác miệng, phí sức mà nói: "Anh... . . . anh quá ồn... . . ."
Tịch Mộ Hàn nghe cô nói như vậy, lập tức liền ngậm miệng lại, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí một đè thấp giọng mà nói: "Nếu không nói lời nào, tôi sợ cô ngủ thiếp đi thì sao... . . ."
An Mặc Huyên lại hơi dùng sức nắm lấy tay của hắn, từng đoạn từng đoạn mà nói: "Tôi chỉ, chỉ cầu anh một chuyện... . . ."
"Cô nói, tôi nhất định đáp ứng cô." Tịch Mộ Hàn liên tục quíu đít cả lên mà nói.
"Nếu như, nếu như tôi không chết, vậy anh, anh hãy buông tha cho tôi, được không?" Đôi mắt của An Mặc Huyên gọt giũa gọt giũa, dường như là có chút cầu khẩn nhìn hắn.