Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1136
Thân thể của Tịch Mộ Hàn lập tức thẳng băng lên.
Hắn ngậm miệng không nói lời nào.
Hào quang trong mắt của An Mặc Huyên từ từ ảm đạm xuống.
Nhìn đến mức lòng của Tịch Mộ Hàn hoảng hốt một cái, hắn vội vàng nắm chặt tay của cô, run giọng đáp lời: "Tôi đáp ứng cô, tôi đáp ứng cô còn không được sao! Không cho nói cái chữ kia, cho tôi cố chịu đựng xuống!"
An Mặc Huyên nhận được cam đoan của hắn, lúc này mới tốn sức chậm rãi nhẹ gật đầu.
Hai người nắm tay một mực không có buông ra, nắm chặt vào nhau.
Rất nhanh là đã đến bệnh viện.
An Mặc Huyên lập tức bị đưa vào phòng cứu chữa, cứu chữa, Tịch Mộ Hàn thì là người đầy máu ngồi chờ đợi ở bên ngoài, dù là y tá và cấp dưới tới khuyên bảo hắn muốn cho hắn thanh lý miệng vết thương, hắn cũng hoàn toàn không quan tâm tới, chỉ cố chấp nhìn vào cửa phòng cấp cứu.
Cảm giác hoảng hốt còn chưa có biến mất, trước mắt dường như vẫn là mái tóc tung bay khi cô ấy ngã xuống, đầu ngón tay dường như vẫn còn là độ ấm máu tươi của cô ấy dính vào.
Hắn nhìn vào cửa phòng cấp cứu, chậm rãi nắm chặt nắm tay.
Thả cô đi?
Làm sao có thể?
Cứu chữa vừa đủ tám tiếng đồng hồ.
Trong tám tiếng đồng hồ này, Tịch Mộ Hàn luôn là cái trạng thái cả người đầy máu ấy chờ đợi ở bên ngoài, một bước đều không có rời khỏi.
Lúc đó, cái Tịch Vũ Thần gì, cái vị trí gia chủ của Tịch gia gì, cái hạng mục gì toàn bộ đều bị hắn ném đến tận sau đầu.
Không có gì quan trọng hơn cái người đang nằm ở trong phòng cấp cứu cấp cứu kia.
Tịch Mộ Hàn rủ mắt xuống, lông mi dày đậm che lấy thần sắc dưới đáy mắt của hắn.
"Nhị thiếu gia." Cấp dưới vội vã chạy đến, cúi người ở bên cạnh hắn.
"Nói đi." Giọng nói của Tịch Mộ Hàn lộ ra mệt mỏi dày đặc.
"Tịch Vũ Thần đã trốn rồi, nhưng thuộc hạ của hắn đã toàn bộ bị chúng ta khống rồi, không cần bao lâu chúng ta liền có thể tìm được hắn." Cấp dưới nói.
"Ừ." Tịch Mộ Hàn lại không mừng tới cỡ nào, "Gã vệ sĩ mở súng ám sát kia đã tìm thấy chưa?"
"Cũng đang trong bị không chế." Cấp dưới nói.
"Ngươi biết nên làm như thế nào." Tịch Mộ Hàn lạnh lùng nói, lời nói được nói ra như xen lẫn hàn băng.
Cấp dưới run rẩy: "Vâng."
Dừng một hồi, cấp dưới lại cẩn thận từng li từng tí mà nói: "Chỉ là, thật có lỗi với Nhị thiếu gia, em trai của phu nhân, thừa lúc chúng tôi không chú ý liền mang đứa bé chạy trốn rồi."
Tịch Mộ Hàn vén lên mí mắt nhìn hắn: "Chạy trốn rồi? Một người đang bị thương nặng, mang theo một đứa bé, cũng có thể ở dưới mắt nhiều người như thế chạy trốn? Các ngươi rút cuộc làm ăn cái gì không biết?"
Cấp dưới run rẩy: "Thật có lỗi với Nhị thiếu gia. Chúng tôi tưởng rằng... . . ."
"Đi tìm." Tịch Mộ Hàn nói, "Nhưng đừng tổn thương đến hắn cũng đừng làm kinh động hắn, chỉ cần nắm rõ được hướng đi của hắn là được rồi, phái mấy người qua bảo vệ hắn."
"Còn đứa bé kia... . . ." Cấp dưới khó xử nói, "Đứa bé đó là tương lai của Tịch gia... . . ."
"Bây giờ đứa bé ở bên người hắn còn an toàn hơn ở trong Tịch gia và bên người tôi." Tịch Mộ Hàn nói, "Đi đi."
Cấp dưới nhúc nhích bờ môi, cuối cùng vẫn cung kính đáp ứng.
... . . .
Trong lúc vết máu trên người của Tịch Mộ Hàn dường như toàn bộ sắp khô cạn hết, An Mặc Huyên cuối cùng cũng được bị đẩy đi ra.
Tịch Mộ Hàn nhanh chóng đứng lên bổ nhào đến nhìn cô.
Cô bởi vì bị tiêm cho thuốc mê, vì vậy vẫn còn hôn mê, sắc mặt tái nhợt, toàn bộ người không hề có sức sống. Trên người quấn rất nhiều băng vải, dường như da thịt của cô lộ ra đều bị băng vải màu trắng thay thế rồi.
Hắn không dám suy nghĩ dưới quần áo bệnh nhân này rốt cuộc là như nào.
"Tránh ra một chút, người bệnh cần trở về phòng bệnh nghỉ ngơi." Y tá nói, Tịch Mộ Hàn sững sờ dịch chuyển bước chân.
Bác sĩ mệt mỏi vừa tháo xuống khẩu trang vừa đi ra, nhìn thấy Tịch Mộ Hàn liền bị giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại: "Ngài là người nhà của bệnh nhân phải không? Tại sao lâu như thế còn chưa có đi xử lý miệng vết thương?"
"Tôi lo lắng cho cô ấy." Tịch Mộ Hàn nói, "Cô ấy như thế nào?"
Bác sĩ gật gật đầu: "Giải phẫu rất thành công, xin ngài yên tâm. Nhưng mà sau đó cần phải tốn rất nhiều thời gian để điều dưỡng thật tốt cơ thể mới được."
"Cảm ơn bác sĩ." Tịch Mộ Hàn chợt hướng hắn cúi đầu.
Bác sĩ lại bị giật mình, liên tục khoát tay nói: "Đừng đừng đừng, không cần. Cái kia, bệnh nhân có thể sẽ tỉnh lại vào lúc rạng sáng, trong lúc này ngài tốt nhất là đi xử lý vết thương xong rồi đi xem cô ấy đi."
Tịch Mộ Hàn gật gật đầu, đáy mắt cuối cùng đã có chút ít ánh sáng, cả người cũng nhu hòa xuống.
... . . .
An Mặc Huyên chỉ cảm thấy mình như là bị hỏa thiêu vậy, yết hầu khô khốc, toàn thân vừa đau vừa nóng.
Cô kêu lên một tiếng buồn bực, từ từ mở mắt lên.
Vừa mới nhúc nhích, cô liền cảm giác được tay của cô bị người ta nắm thật chặt, một giây sau, cô liền chạm vào một đôi mắt mang theo tơ máu mệt mỏi nhưng lại vừa căng thẳng: "Làm sao rồi? Ở đâu đau sao?"
Trong nháy mắt đối nhìn với nhau, hai người đều sững sờ.
An Mặc Huyên theo bản năng liếc mắt qua một bên.
Tịch Mộ Hàn sửa sang lại tâm trạng, thả dịu giọng nói mới nói: "Cô tỉnh rồi, tôi đi gọi bác sĩ cho cô."
Nói xong, hắn liền nhấn xuống chuông kêu gọi ở trên đầu giường.
An Mặc Huyên ừ một tiếng, có chút lúng túng rút tay ra, lúc này cô mới phát hiện trên người của hắn cũng bó không ít băng vải và miếng dán vết thương.
Tịch Mộ Hàn hiểu ý, dù là không muốn, nhưng cũng cảm thấy mất mác mà buông tay ra, giả bộ như không thèm để ý xoay người: "Tôi đi rót nước cho cô."
"Cảm ơn." An Mặc Huyên lễ phép nói.
Tịch Mộ Hàn bị câu nói cám ơn này của cô đâm vào, trong lòng tê rần, xém chút nữa không cầm chắc được ly.
An Mặc Huyên nhìn bóng lưng rót nước của hắn, có chút xuất thần.
"Nào, uống nước, chậm một chút." Tịch Mộ Hàn đem ống hút bỏ vào trong ly, tay vắt ngang dưới đầu cô, nhẹ nhàng nâng cô dậy một ít, tay kia đưa ly để bên cạnh miệng của cô, "Dùng ống hút đi."
"Tôi tự mình là được rồi... . . ." An Mặc Huyên có chút không được tự nhiên mà nói.
"Cô còn là bệnh nhân, không nên loạn cử động, lỡ như một lát đụng trúng vết thương thì sẽ không tốt." Tịch Mộ Hàn nói, "Uống đi."
Không lay chuyển được hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn uống nước.