Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
143
Cảm giác mạnh mẽ thế này chắc chắn không phải là chị tôi, tôi giật mình, quay đầu lại: “Anh… anh rể? Sao anh vẫn chưa đi làm?”
Thường thì giờ này anh rể đã đi làm từ lâu rồi, vừa rồi tôi không nghe thấy tiếng gì trong phòng ngủ nên cứ tưởng chỉ còn lại chị tôi.
“Em khẽ thôi, Ngọc Minh vẫn đang ngủ.” Anh rể đặt cằm lên vai tôi, “Đang làm gì đấy?”
“Bánh rán, anh rể, anh mau bỏ em ra.” Tôi vừa giận vừa hốt hoảng, nhưng tay đang dính đầy bột, không thể rút ra được, “Nếu để chị nhìn thấy thì em có bao nhiêu cái miệng cũng không giải thích được!”
Lẽ nào thái độ đêm qua của tôi còn chưa rõ ràng sao? Hay anh rể cho rằng tôi đang cố tình chơi trò mèo vờn chuột?
“Nếu không muốn để Ngọc Minh nhìn thấy thì đừng lớn tiếng.” Anh rể có vẻ nhận ra tôi không thể rút tay ra được nên không những không thả ra mà còn sờ soạng khắp người tôi, “Tử Mạt, tối qua anh không ngủ được, anh đã nghĩ rất nhiều.”
“Mấy lời này anh phải nói với chị mới đúng, anh rể, em không phải loại phụ nữ như anh nghĩ đâu, anh mau buông em ra!” Tôi không muốn để chị nhìn thấy bộ dạng của tôi và anh rể lúc này nên không dám lớn tiếng, nhưng tôi thật sự rất tức giận, rất muốn hất cả mâm bột vào đầu anh rể, để anh ấy tỉnh ra!
Chị vì ai mà bị sảy thai ba lần, khiến cơ thể suy kiệt đến thế?
Nếu không phải vì mẹ chồng của chị cứ luôn muốn có cháu để nối dõi, liên tục thúc ép gây áp lực thì chị đã không đễn nỗi sức khỏe chưa hồi phục đã vội vàng mang thai tiếp, cuối cùng liên tục ảnh hưởng cơ thế, thật sự là quá ngốc.
Chị còn đang ốm, thế mà anh rể lại thế này, thật sự có lỗi với chị!
“Tử Mạt, em không cần phải nhắc nhở anh, anh biết em là cô gái như thế nào, thế nên anh mới ngày càng không thể tự lừa gạt chính mình, Tử Mạt, anh…”
“Anh rể, anh mà cứ thế này nữa thì em sẽ giận đấy.” Tôi dùng cùi chỏ hất mạnh ra sau rồi gằn giọng: “Anh có từng nghĩ đến chị không? Hơn nữa, em cũng kết hôn, có chồng rồi, anh làm thế này là có ý gì?”
“Đừng nhắc đến chồng của em nữa, Tử Mạt, anh biết tình cảm của em với chồng em không tốt.” Anh rể khẽ cắn vào tai tôi, hơi thở có hơi gấp gáp, “Anh biết sở dĩ em đồng ý nghỉ việc, ở lại nhà anh chăm sóc cho Ngọc Minh, lí do chính là vì em không muốn về nhà nhìn mặt chồng em, đúng không?
Tôi cảm thấy kinh ngạc.
Chuyện ở nhà tôi, ngay cả chị tôi còn không biết rõ, sao anh rể lại có thể nhìn thấu như vậy?
Lẽ nào đây chính là điểm cao tay của người làm luật sư sao?
Hơi thở của anh rể càng lúc càng gấp gáp, anh vừa cắn tai tôi vừa khẽ hôn lên cổ lên gáy tôi, bàn tay đưa dần vào trong áo tôi, vuốt ve bụng tôi, vừa thở dốc vừa nói: “Nửa năm nay em hầu như không ngủ lại ở nhà, không làm chuyện đó với chồng em đúng không? Lẽ nào em không muốn…”
“Bỏ ra, anh bỏ ra! Anh không thể làm thế này được, chúng ta… chúng ta không thể thế này được…” Tôi đột nhiên run rẩy, không rõ cảm giác trong lòng mình, toàn thân bủn rủn, đứng không vững nữa, tôi nghĩ nếu không nhờ anh ấy đang ôm lấy tôi thì có lẽ tôi đã ngã quỵ ra đất rồi!
Anh rể khẽ cười: “Tử Mạt, em đừng tự lừa dối chính mình nữa, em cũng rất muốn có phải không? Anh…”
“Bỏ ra! Anh rể, anh mà còn thế này, em sẽ…”
“Tử Mạt?” Tiếng của chị chợt vang lên bên ngoài, “Em đang nói chuyện với ai thế? Với Thiên Phi sao?”
Tôi thất kinh hồn vía, vội khẽ nói: “Mau bỏ ra!”
Quần áo của tôi đã bị anh rể làm cho xộc xệch, nếu chị bước vào nhìn thấy chắc chắn sẽ nổi điên!
Anh rể không nói gì, chỉ ôm chặt tôi một cái rồi bỏ tay ra, sau đó thản nhiên quay người đi: “Ngọc Minh, là anh đây.”
Tôi giận đến mức không thốt nên lời, vội vàng rửa tay, chỉnh trang lại quần áo rồi lại tiếp tục nhồi bột thật mạnh để giúp bản thân bình tĩnh lại.
Vừa rồi, rõ ràng tôi cảm nhận được có một vật cứng đã chạm vào chân tôi, nếu không nhờ chị tôi kịp thời xuất hiện thì lẽ nào anh rể thật sự sẽ làm chuyện đó với tôi ư?
Tôi cảm thấy trước mặt nhòa đi, nước mắt rơi xuống mâm bột, tại sao lại như thế, chẳng lẽ muốn ép tôi phải đi nói với chị tôi sao?
Anh rể ngồi bên ngoài đang nói chuyện rất vui vẻ với chị, hỏi chị sáng nay muốn ăn gì, tôi không thể nào nghe thêm nữa, cố gắng nhồi bột thật mạnh để trút cơn giận trong lòng mình.
Sau khi rán xong bánh, tôi dọn thức ăn ra rồi gọi anh chị vào ăn.
“Tử Mạt, sắc mặt em không tốt, có phải do mấy ngày nay chăm sóc chị vất vả quá không?” Chị vừa ăn vừa hỏi, vẻ mặt rất áy náy.
Chị ấy hiện giờ hoàn toàn không để ý hình tượng, cả ngày đầu bù tóc rối, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, không hề chăm chút gì cả.
Không lẽ chính vì lí do đó mà anh rể mới mất hứng thú với chị?