Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1445
Mẹ tôi bảo rằng, sau khi tôi sinh con xong thì phải vào phòng săn sóc đặc biệt, Đào Tịnh Mẫn đã rất lo lắng cho tôi, ngày nào cũng đến bệnh viện, vừa thăm tôi vừa thăm đứa bé, cứ hễ nhìn thấy là lại bật khóc, thật sự rất đáng thương.
“Em đến thăm hai đứa bé.” Tôi lau nước mắt, sau đó nhờ mẹ dìu vào phòng bệnh, “Bác sĩ có nói gì không? Các con đều ổn chứ?”
Anh rể gật đầu: “Các con ổn cả, tình hình rất ổn định, qua một khoảng thời gian nữa là có thể rời lồng kính.”
“Thế thì tốt.”
“Mẹ, Tử Mạt, chuyện hậu sự của Ngọc Minh con đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, còn lễ truy điệu thì chắc không cần đi, để tránh…”
“Không, em phải đi.” Nước mắt tôi vừa lau đi lại chực trào ra, “Em phải đưa chị đi nốt đoạn đường cuối cùng.”
Anh rể khó xử nói: “Nhưng giờ em vẫn đang ở cữ, chẳng may ra ngoài bị trúng gió thì biết làm sao?”
Tang lễ của chị cũng không thể chờ tôi ở cữ xong mới tổ chức được, kéo dài đến lúc này mới làm là do mọi người phải chăm sóc tôi mà thôi.
Mẹ tôi khào khào nói: “Cứ để Tử Mạt đi đi, mặc ấm một chút sẽ không sao đâu. Hai chị em nó từ nhỏ đã thân thiết, cũng không còn anh chị em nào khác, Ngọc Minh đi rồi, Tử Mạt nên tiễn chị nó chứ…”
Nói một lúc, mẹ tôi lại bật khóc không nói nổi nữa.
“Con xin lỗi, mẹ.” Anh rể vừa áy náy vừa đau lòng, nước mắt cũng tuôn rơi, “Con không chăm sóc tốt cho Ngọc Minh, đều là lỗi của con, con đúng là đáng chết!”
“Không phải lỗi của ai cả, là tai nạn thôi, chẳng ai muốn cả!” Mẹ tôi vừa khóc vừa nói, “Thiên Phi, mẹ biết con là một người tốt, Ngọc Minh chỉ luôn gây phiền phức cho con, nó cũng có nhiều điều có lỗi với con, mong con đừng để bụng.”
“Mẹ, con không để bụng đâu.”
Tôi có hơi bất ngờ, lẽ nào lỗi lầm chị gây ra cho anh rể, cả mẹ cũng biết sao?
“Đứa con của con và Ngọc Minh, mong con hãy thương yêu nó thật nhiều, sau này có tái hôn nhất định phải tìm một người có lòng tốt, thật sự thương yêu nó, đừng khiến nó phải khổ, được không?” Mẹ tôi càng nói càng đau lòng, bật khóc nức nở.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, nó là con gái con, con nhất định sẽ thương nó!” Anh rể nắm chặt tay mẹ tôi nói kiên định: “Mẹ, mẹ và bố cũng không cần phải lo lắng, Ngọc Minh tuy không còn nữa, nhưng mẹ và bố vẫn là bố mẹ con, cả đời sẽ luôn như thế, con sẽ chăm sóc cho bố mẹ, cho bố mẹ an hưởng tuổi già, con chính là con trai của bố mẹ, mãi mãi là vậy!”
Mẹ tôi không hiểu rõ hàm ý thật sự trong lời nói này của anh rể, vừa thấy đau lòng lại vừa thấy cảm động, liên tục vỗ vào bàn tay của anh rể, không thốt nên lời.
Nhưng tôi biết cho dù giữa tôi và anh rể không có chuyện gì thì anh ấy vẫn sẽ thật lòng nói ra những câu ấy, anh nói được làm được, cuộc sống sau này của bố mẹ tôi sẽ không cần phải lo lắng nữa.
Nỗi đau mất con chỉ có thể nhờ vào thời gian mà dần nguôi ngoai đi thôi.
Anh rể đặt tên cho đứa bé gái là Hướng An An, mong nó sau này sẽ có thể bình an trưởng thành, còn con trai tôi, vì biết tôi sẽ giao nó lại cho Đào Tịnh Mẫn nên anh không đặt tên cho nó.
Rồi khi mọi người không để ý, anh rể chợt khẽ nói vào tai tôi một câu: “Bố của đứa bé là Mã Hàm Đông.”
Tôi ngẩn người ra, sau đó liền hiểu, anh rể đã đi làm giám định huyết thống với đứa bé, kết quả này là điều mà chúng tôi đều mong muốn, tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Như vậy thật là tốt.
Mẹ tôi sau khi biết chuyện tôi sẽ giao lại đứa bé cho Đào Tịnh Mẫn thì liền hỏi tôi đã suy nghĩ kĩ chưa, có thật lòng giao được con cho người khác không, tôi bình tĩnh trả lời rằng đã suy nghĩ kĩ rồi, bởi việc giao đứa bé cho Đào Tịnh Mẫn chính là để cứu bà ấy, tôi là mẹ đứa bé đương nhiên vẫn có thể sang thăm nó, giúp nuôi dưỡng nó trưởng thành.
Mẹ tôi nghe xong thì không nói thêm gì nữa, bởi cũng đã mất đi đứa con của mình, bà hiểu rất rõ nỗi đau của Đào Tịnh Mẫn, cảm thấy bà ấy thật sự cần có hi vọng để sống tiếp, chỉ là mẹ thấy thương cho tôi mà thôi.
Hơn một tháng sau, tình hình con trai tôi đã ổn định hơn, Đào Tịnh Mẫn nói muốn nhận nó về, tôi vốn định cho nó được bú sữa mẹ nhiều hơn, nhưng Đào Tịnh Mẫn nói bà ấy đã bán nhà rồi, muốn đưa thằng bé về quê nuôi dưỡng, em gái bà ấy ở quê sẽ giúp đỡ.
Nếu đã như thế thì tôi cũng không nói nhiều nữa, tôi cho con bú lần cuối cùng rồi đưa lại cho Đào Tịnh Mẫn.
Sữa của tôi rất nhiều, sau khi con tôi được đi rồi, tôi có thể cho Hướng An An bú, An An được bú sữa mẹ nên phát triển rất tốt.
Mỗi lần cho An An bú, tôi đều xem nó như con trai của mình, nhưng khi tỉnh táo lại thì liền bật khóc, nhớ con mình đến phát điên.
Bố mẹ tôi và anh rể, thậm chí bố mẹ của anh rể cũng rất lo lắng cho tôi, bởi họ biết trong thời gian ở cữ nếu không giữ tâm trạng tốt thì sẽ rất dễ bị trầm cảm, thậm chí muốn tự sát, thế nên họ đều luân phiên đến thăm tôi, sợ tôi nhất thời nghĩ quẩn sẽ làm chuyện cực đoan.