Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai bóng người một trước một sau nhảy vào miệng con thú khổng lồ. Địa Long Thú nhận lệnh liền lập tức độn thổ xuống độ sâu mấy ngàn trượng rồi hoàn toàn liễm tức. Ở độ sâu này, cộng với thiên phú của Địa Long Thú, lần này không giống năm xưa hắn bị đuổi giết, không có tín hiệu chỉ điểm thì cho dù ngươi có là kiếm tâm lão tổ cũng chưa chắc tìm ra.
Chỉ nửa nén nhang sau, trên bầu trời sơn cốc vắng vẻ bỗng nhiên từ hư vô hai đạo khe hở xuất hiện, hai đạo thân ảnh từ trong đó chậm rãi bước ra.
Một gã vừa bước ra, sau khi nhúc nhích cái mũi nhọn hoắt của mình đánh hơi vài cái liền đưa ra kết luận: “ Có mùi nhân tộc!”.
“ Là ai dám làm loạn ở đây?” Gã nam tử xấu xí còn lại liền hét lớn. Bề ngoài của hắn vô cùng xấu xí, xấu vô cùng xấu, xấu đến mức không chịu nổi. Khuôn mặt hắn nhăn nheo teo tóp lại, cái miệng rộng tới tận mang tai, mũi của hắn chỉ là hai cái lỗ sâu hoắm đâm vào da mặt, lưng còng, trên làn da thì toàn là mụn nước, cái nào cái ấy đều to hơn đầu ngón chân cái, toàn thân tỏa ra một mùi hôi thối. Bằng đầu gối cũng có thể nhận ra một đây vốn dĩ là một gã Thiềm Thừ yêu thú.
Sơn cốc lặng in, không một lời đáp trả, gã khẽ hừ lạnh đoạn hắn triển khai linh thức quét ra tung hoành ngang dọc mọi nơi trong sơn cốc.
“ Không thấy gì sao?” gã còn lại cất tiếng hỏi.
“ Không có gì, ta cũng không thấy dấu vết hư không chấn động, chẳng lẽ hắn độn thổ sao?”
“ Độn thổ? dám tới chỗ của yêu tôn đại nhân làm loạn, độn thổ cũng không thoát!” vừa nói dứt lời, miệng hắn liền phát ra những âm thanh kỳ quái, còn đôi tai hắn bỗng vểnh lên. Bản thân tên yêu tộc này chính là một đầu yêu Bức, thủ đoạn dò xét thông thiên, âm ba của hắn dường như không có nơi nào là không thể tới. Linh thức của ngươi có thể dò xét tới ngàn trượng trong lòng đất còn hắn có thể dò xét xa hơn gấp ba thậm chí là gấp bốn. Hắn phát ra mấy lượt âm ba, rồi nhúc nhích đôi tai to tướng lắng nghe. Lặp đi lặp lại vài lần, một lát sau hắn thở dài thất vọng.
“ Thử yêu, dò xét cho ta!” gã Thiềm Thừ giận dữ quát lớn, lời hắn vừa dứt thì hàng ngàn đầu thử yêu từ đâu đó khắp nơi bỗng nhiên ùn ùn tập hợp chật kín mảng sơn cốc vốn dĩ âm u quạnh quẽ. Mỗi một đầu bất ngờ đều là nhị giai yêu thú.
“ Thôi bỏ đi, ngươi tin tưởng bọn chúng hơn âm ba dò xét của ta sao?” Vừa nói tay hắn cũng vừa vạch ra một vết rách trong hư không rồi nhanh chóng chui người vào đó….
Ở bên dưới mặt đất ba ngàn năm trăm trượng, địa long thú liễm tức nằm im không hề động đậy. Bao quanh cơ thể khổng lồ của nó bất ngờ lại là một cái mai rùa mờ ảo vô cùng to lớn, trên mai rùa, những đường vân mờ ảo, mông lung di động.
Ở bên trong cơ thể Địa Long Thú, Cuồng Đình phân thân thần sắc mờ mịt nhìn chăm chú vào bản tôn:
“ Ngươi…cuối cùng là ai?”
Bản tôn Mạc Vấn trầm mặc, hồi lâu sau cất tiếng thở dài:
“ Lão phu…thực không biết….ký ức quá ít…. Bất quá, nếu ngươi có thể tìm cho ta vài mảnh thân thể nữa….có lẽ ta sẽ nhớ ra.”
“ Thái….” Chữ Nhất chưa ra khỏi miệng thì hắn bỗng giật mình lờ mờ nhận thấy sát khí nổi lên liền vội nuốt lại câu nói vừa rồi: “ hắn là ai?”
“ Tiểu tử, ngươi không cần biết…càng không nên biết.” Giọng nói hắn lúc này mang theo vô tận tang thương, cừu hận.
Cuồng Đình phân thân lâm vào trầm tư. Trong đầu óc hắn giờ đây ngập trời sóng lớn, quay cuồng với muôn ngàn câu hỏi: Thái Nhất là ai? Hắn cùng vị tiền bối này có mối thù gì? Thâm thù gì khiến cho chỉ cần nhắc tới tên hắn “Thái Nhất” liền nổi sát khí đến nỗi hàng lâm thiên kiếp? Đại hận gì khiến cho một người khắc cốt ghi tâm đến mức đã quên mất đi bản thân của mình vẫn còn không quên đi tên hắn, thậm lần đầu tiên tỉnh lại “Thái Nhất” còn ngộ nhận mình chính là Thái Nhất. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Bên Trong đan điền của hắn, những mảnh nhỏ thần bí rời rạc rốt cuộc là cái gì? Là bản thể “Thái Nhất” sao? Không lẽ cũng giống luân hồi, mỗi một mảnh nhỏ mang theo một phần ký ức hay sao?...
“ Tiểu tử, ngươi lựa chọn thôi.”
Mạc Vấn ngập ngừng, cuối cùng hắn cắn răng.
“ Tiền bối, ta muốn được cùng nàng bên nhau mãi mãi.”
“ Ngươi xác định sao?”
“ Chắc chắn, ta tuyệt không hối hận”
“ Vì ngươi mà ta có được cơ hội thoát khỏi phong ấn, lão phu coi như trả phần nhân tình này lại cho ngươi.” Hắn liếc nhìn qua Nguyệt Ảnh rồi nói tiếp: “ Vì tiểu cô nương này, lão phu coi như dốc tận lực. Có lẽ ta sẽ lâm vào ngủ say, một ngàn…thậm chí là hai ngàn năm sau mới có thể tỉnh lại….lão phu hi vọng…ngươi không vẫn lạc.”
Bỗng dưng “Thái Nhất” quay người nhìn thẳng vào mắt Cuồng Đình Mạc Vấn:
“ Sử dụng bản tôn ngươi để thi pháp, ta hi vọng ngươi có thể chịu đựng nổi. Thành hay bại không chỉ một mình lão phu quyết định mà còn do bản thân ngươi. Tới đây đi.”
Cuồng Đình Mạc Vấn cắn chặt răng, hắn gật đầu. Để Nguyệt nằm xuống, hắn khẽ vuốt lên mái tóc đen của nàng, đoạn hắn cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo rồi nói khẽ vào bên tai nàng: “ Hãy chờ ta”. Sau đó hắn đứng dậy từ tử bước tới trước người bản tôn kiếm thể..
“ Ta còn một câu hỏi, tại sao ngươi không giết bọn chúng?” dĩ nhiên bọn chúng trong ý tứ của Mạc Vấn chính là hai vị Can Gia lão tổ. “Thái Nhất” thản nhiên đáp lời:
“ Thù của ngươi không ai giúp ngươi trả. Nếu ta giết hắn thì đã sao? So với để hắn chết già có khác gì sao?...hơn nữa…lão phu không muốn bị nhiễm hồng trần nhân quả…”
“ Tốt, thù của ta tự ta sẽ báo lại bọn họ.” nói xong câu này Cuồng Đình phân thân tiến thêm một bước, hào quang lóe lên, hai thân ảnh chợt dung hợp vào nhau nhất thể.