Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Trượng pháp truyền thừa hảo tu luyện,
Leo tầng Hồn tháp, gặp mỹ nhân”
Chương trước kể song song hai dòng sự kiện. Hồi cuối tháng 8/2005, bọn trẻ được nghe kể về nghi thức Hạ Đài - Vượt tháp và chuẩn bị thực hiện. Còn bốn tháng sau, Hầu Ca biết tin nó sẽ phải nhanh chóng đề thăng tu vi để đấu giải giao hữu cấp bậc Đạo Sư. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Mời các đạo hữu đọc chương này để biết.
Tháng 12 năm 2005.
Hầu Ca khi biết mình hai tháng phải lên được Đạo Sư tầm trung giai thì khá lo lắng, vậy nên đã quyết định lưu lại Xứ Mộng ít lâu, tập trung tu luyện. Về phần kiếm cớ qua mặt gia đình hay xin nghỉ học ít bữa thực ra nó không quá lo, tuy mới tu luyện không lâu nhưng có một kỹ năng của Nhị giới nhân Hầu Ca có thể tính là rất có thiên phú, kỹ năng này tuy tác dụng nghe qua thì rất củ chuối, nhưng lại rất có ích đối vời những Nhị giới nhân cần ở lại Xứ Mộng trong một thời gian dài hơn bình thường. Tuy kỹ năng này không có tên chính thức, nhưng Hầu Ca đã đặt cho nó một cái tên mà ai nghe qua cũng chỉ còn biết lắc đầu thở dài: Giả ốm.
Thực ra thì kỹ năng này là sử dụng lý trí mạnh mẽ khiến cho sự vật, sự việc mà người khác nhìn thấy khác đi với thực tế, nếu luyện đến thượng thừa thì khả năng thực ra vô hạn. Mà yêu cầu tu luyện tính ra cũng khá hà khắc, độ mạnh mẽ của lý trí và linh hồn đều cần khá cao, trong cả nhóm Hầu Ca lúc này có mỗi Hầu Ca đủ điều kiện yêu cầu.
Nhưng rơi vào tay Hầu Ca thì nó lại chỉ tập trung vào phần mà nó gọi là “hữu dụng nhất”, tức là dùng lý trí mạnh mẽ khiến cho cơ thể nó tại Địa cầu có những biểu hiện của ốm, sốt, vậy là coi như nghiễm nhiên được một cái cớ nghỉ học ở nhà. Mà vì đang “ốm”, cần ngủ nhiều, nên cũng không ai nghi ngờ khi nó ngủ gần như cả ngày. Mà lúc đó thì đương nhiên là linh hồn của Hầu Ca đang ở tại Xứ Mộng, ở tại trong cơ thể của nó ở nơi này.
Tất nhiên cũng may là Hầu Ca cũng chưa đến mức suốt ngày chỉ muốn ở Xứ Mộng, nó vẫn còn biết quý trọng cuộc sống ở Địa cầu của nó. Mà thực ra, dù nó có muốn chuyển hẳn hộ khẩu đến Xứ Mộng thì ông nội nó cũng sẽ không cho đi.
Vậy nên, kỹ năng này Hầu Ca cuối cùng chỉ dùng trong những hoàn cảnh thật sự cần thiết, mà bây giở, tình huống này đang rất phù hợp.
Lo xong vụ “giả ốm”, Hầu Ca lập tức đến bám ông nội nó, đòi bằng được trợ giúp tu luyện. Nhưng ông nội nó lại chỉ ném cho một quyển trục cũ kỹ, bảo nó đọc, rồi đuổi nó ra khỏi thư phòng, làm nó chả biết làm thế nào. Hầu Ca đành ra sau núi, tìm một nơi yên tĩnh, rồi bắt đầu tìm hiểu quyển trục. Thực ra Hầu Ca cũng rất tò mò không biết quyển trục này là vũ kỹ cấp bậc nào. Ở tại Hỏa Quốc Xứ Mộng, vũ kỹ không phân nhiều cấp như Đạo sư, chỉ chia ra ba cấp Thiên – Địa – Nhân, Thiên là cao nhất, Nhân là thấp nhất.
Mà mỗi cấp này lại chia ra ba giai tầng là đê – trung – cao giai. Mức độ tầm như Đạo Nhân đến Đạo Sư đa số chỉ có thể tu luyện vũ kỹ Nhân cấp, nhưng vũ kỹ Nhân cấp thì Hầu Ca cũng đã thấy qua khá nhiều trong thư viện của ông nội nó, nó cũng không tin một vũ kỹ Nhân cấp có thể giúp nó quá lớn.
Nhưng vũ kỹ Địa cấp thì một là yêu cầu tu luyện thường khó khăn, hầu như toàn phải tầm Đạo Vương, Đạo Hoàng mới tu luyện được, tất nhiên là cũng có vài ngoại lệ, là những vũ kỹ do một số kẻ biến thái sáng tạo ra, cấp độ sức mạnh thì cao, nhưng yêu cầu tu luyện lại không quá hà khắc.
Còn vũ kỹ thiên giai thì Hầu Ca chưa dám mơ đến, vũ kỹ cấp bậc đó, nghe ông nội Hầu Ca nói, rất là nghịch thiên. “Mong là Địa cấp đê giai hoặc trung giai đi, chắc như vậy là vừa tầm với ta”, Hầu Ca nghỉ thầm trong đầu, rồi bắt đầu cẩn thận mở quyển trục ra, bắt đầu cho linh hồn tiến vào tìm hiểu.
Khi linh hồn của Hầu Ca tiến vào quyển trục, thì trong tiềm thức của nó xuất hiện một người, không đúng, là một con Khỉ mặc chiến bào, mặt mày có nét hung dữ nhưng thật ra chủ đạo lại là nét anh tuấn, nghĩa hiệp. Mũ kẻ này có hai sợi lông công còn dài hơn lông công trên mũ của Hầu Ca, tay hắn cầm một gậy sắt nhìn khá giống gậy của Hầu Ca, như thể đúc cùng một khuôn ra. Chả cần nói thì Hầu Ca cũng đã nhận ra ảo ảnh lưu lại trong quyển trụ này là của ai. Ảo ảnh Tôn Ngộ Không nhìn Hầu Ca, không nhanh không chậm mở miệng, giọng đầy ngạo khí:
“Vũ kỹ này là lão Tôn tổng hợp kinh nghiệm suốt quá trình tu đạo, đại náo thiên cung, cùng quãng thời gian trừ yêu diệt ma trên đường đi thỉnh kinh mà tạo ra. Luyện vũ kỹ này thành thục, riêng về đấu chiêu thức có thể dễ dàng đối phó đối thủ mạnh hơn.” Khi biết vũ kỹ này là chính Đại Thánh truyền thừa Hầu Ca suýt hét lên vì sướng nhưng đã cố nhịn lại được. Nghe đến vũ kỹ này chuyên môn dùng để khiêu chiến vượt cấp, Hầu Ca thật sự ngoác mồm ra vì mừng. Đây chẳng phải là thứ nó đang cần nhất lúc này sao? Mà chả phải là ngay lúc này, luyện thành bộ vũ kỹ này, chả phải rằng về sau nó luyện đến một cấp bậc bất kỳ luôn luôn là đệ nhất nhân ngang cấp sao?
Đồng thời, nó cũng có chút lý giải với việc tại sao trên đường đi lấy kinh, luận về đánh nhau tay đôi, Ngộ Không luôn bất bại, nhưng mỗi khi đấu phép hay yêu quái tế ra bảo bối thì Ngộ Không lần nào cũng phải chạy lên trời cầu cứu binh. Thì ra là do tu vi không bằng người nhưng nhờ vũ kỹ bù đắp khoảng cách. Ách, không đúng, phỉ phui cái mồm, Đại Thánh là số một, sao có thể tu vi không bằng người ta?! Hầu Ca tự bổ sung một câu tự dối lòng, bản chất fan cuồng toát ra.
Trong lúc Hầu Ca đang nghĩ mấy điều này, ảo ảnh của Ngộ Không vẫn tiếp tục nói: “Cấp bậc thượng thừa của vũ kỹ là Địa cấp trung giai, nhưng có thể so sánh với Địa Cấp cao giai. Có ba cấp bậc cảnh giới: Bách ảnh trượng, Vạn ảnh trượng, và Vô ảnh trượng.
Luyện đạt Bách ảnh trượng có thể tính là nhập môn, vũ kỹ sánh ngang Nhân Cấp cao giai, khi đánh nhau một gậy biến hóa cả trăm cách, khiến đối phương trở tay không kịp, hơn nữa tốc độ đề thăng đáng kể. Luyện thành Vạn ảnh trượng có thể sánh ngang vũ kỹ Địa cấp đê giai, khiến đối phương không thể phân biệt được phương hướng ra đòn, thậm chí hoa mắt, chóng mặt, tốc độ đánh gần như không có đối thủ.
Cấp độ thượng thừa Vô ảnh trượng đánh mà như không, ra tay chớp nhoáng, trượng pháp tưởng chừng đơn giản mà thoắt ẩn thoắt hiện, đối phương chưa nhìn thấy chiêu thì đã bị hạ. Nay lưu lại trong quyển trục này, truyền thừa cho kẻ hữu duyên.”
Dứt lời, ảo ảnh của Ngộ Không bắt đầu múa gậy Như Ý, vừa đánh vừa đọc khẩu quyết. Đánh qua đánh lại hồi lâu. Hầu Ca lúc này cũng đành dẹp tâm tình fanboy sang một bên, hoàn toàn chuyên tâm vào học thuộc khẩu quyết và dán mắt vào các chiêu thức biến hóa khôn lường.
Khi ảo ảnh của Ngộ Không dừng múa, thì cũng đã trải qua thời gian mấy giờ đồng hồ, Hầu Ca còn ngốc trệ thêm một lúc lâu, miệng lẩm bẩm khẩu quyết rồi mới sực tỉnh lại, vội vã cất quyển trục vào trong đai lưng.
Cái đai lưng này nó phát hiện ra trong bảo khố của ông nội, là một kiện bảo vật kỳ lạ, bề ngoài thì hơi giống đai lưng của Người Dơi, nhưng các túi trên đai lưng thì đã được phù phép, có thể cho bao nhiêu thứ vào cũng được, mà muốn lấy ra cái gì, chỉ cần một ý nghĩ là có thể tìm được.
Cất quyển trục xong xuôi, Hầu Ca vội vã tiến đến sân tập luyện của Đạo Quán, nó lúc này cần kiếm gấp một cái gậy để luyện tập bộ trượng pháp này. Tuy nó có thiết bản, thậm chí ảo ảnh kia khi luyện xong cũng có nói qua nếu sử dụng thiết bản đó cùng bộ trượng pháp này thì sẽ có hiệu quả tăng phúc đáng kể, nhưng lúc này Hầu Ca chưa đạt đến cái loại trình độ có thể sử dụng thiết bản của nó được một thời gian dài, vậy nên dùng thiết bản để luyện tập là không thích hợp cũng không khả thi.
Vậy nên, nó chỉ có thể đến sân tập tìm một cái gậy khác vừa tay để tập luyện. Sau khi đánh gẫy trên dưới mười cái gậy các loại chất liệu, cuối cùng Hầu Ca cũng tìm được một cái gậy tạm gọi là vừa tay, đang vui mừng chuẩn bị vác ra sau núi tập luyện thì ánh mắt chú ý tới một vật ở đáy hòm vũ khí...