Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Vĩnh Phong sợ suýt thì tè ra quần.
Ông ta chạy đùng đùng chạy đến cho bà Kiều hai bạt tai, rống lên đây tức giận: “Người đàn bà chanh chua, câm miệng!" Bà Kiều bị đánh đến mức choáng váng, ôm mặt: “Ông, ông sao lại đánh tôi.." Hoàng Vĩnh Phong tức giận rồng: “Sao tôi lạ đánh bà ư? Tôi chỉ hận không thể giết bà đây? Nếu không phải là bà thì con trai có biến thành bộ dạng này không hả?”
Bà Kiều vội vàng nói: “Tôi.. tôi đã làm gì? Là cậu ta làm chậm trễ bệnh tình của con trai, có liên quan gì đến tối..." "Nếu không phải bà bất kính với cậu Huy thì con trai đã sớm được chữa khỏi rồi, sao lại biến thành bộ dạng như thế này được chứ?” Hoàng Vĩnh Phong nổi cơn thịnh nộ nói: "Có phải hôm qua bà đã đuổi cậu Huy đi đúng không?" "Chuyện này." Bà Kiều lắp bắp: "Cậu ta chỉ là một người dọn dẹp."
Hoàng Vĩnh Phong: "Người don dẹp là sao? Cậu ta làm cho bệnh tình của con trai ổn định, đây chính là bác sỹ thiên tài." "Người ta là bác sĩ thiên tài được mời đến từ thủ đô, sao có thể chịu bó tay với bệnh tình của con trai được chứ?"
Bà Kiều cúi đầu, không bằng lòng nói: "Có thể chữa bệnh cho con trai tôi đó là vinh hạnh của cậu ta, chữa khỏi cho con tôi thì tôi cho cậu ta ba mươi lăm tỷ không phải là được sao!"
Hoàng Vĩnh Phong sắp hộc máu đến nơi, Lâm Mạc Huy là anh em với Nam Bá Lộc thì sẽ còn thiếu tiền sao? Lâm Mạc Huy cười nhạt: "Bà Kiều, nếu bà đã có tiền như vậy thì hãy mời người khác giỏi hơn đi!" Bà Kiều nóng nảy, bây giờ thì đi đầu mời được người giỏi hơn đây? "... Cậu muốn bao nhiêu tiền hả?" "Bao nhiêu tiền cũng không cần, xin phép!"
Lâm Mạc Huy xoay người rời đi, Hoàng Vĩnh Phong đã sắp khóc, vội vàng ngăn Lâm Mạc Huy lại: “Cậu Huy, xin lỗi cậu, xin cậu đừng chấp nhặt với bà ấy. Tôi xin cậu hãy nhanh cứu con trai tôi đi.." "Không xong rồi, cậu Vỹ lại bắt đầu phun ra máu rồi.." Có tiếng gọi truyền ra từ phòng bệnh.
Sắc mặt bà Kiều tràng bệch, gấp gáp nói: “Cứu người, nhanh... nhanh cứu người đi.."
Không ai để ý đến bà ta, thậm chí những bác sĩ khác cũng không dám đến gần phòng bệnh,
Gương mặt Hoàng Vĩnh Phong đỏ bừng, đột nhiên xoay người tát một cái lên mặt bà Kiều: “Bà quỳ xuống cho tôi!" Bà Kiều bị đánh cho tỉnh táo lại, quỳ trên mặt đất cầu xin: “Cậu Huy, cầu xin cậu anh nhanh cứu con tôi. Tôi sai rồi, cậu hãy tha thứ cho tôi đi, tôi... tôi không dám nữa."
Lâm Mạc Huy lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái: “Quên đi, hôm nay coi như tôi nể mặt tổng giám đốc Phong vậy!”
Đi vào phòng bệnh, Lâm Mạc Huy cầm mấy cây kim châm bên cạnh, châm nhiều chỗ trên người cậu Vỹ.
Bệnh tình của cậu Vỹ rất nhanh đã ổn định trở lại, hô hấp đều đặn và các chi số sinh tồn đã bình thường trở lại.
Ông cụ Chánh ở bên cạnh nhìn thấy thì chấn động không thôi. Vừa rồi ông cũng đã nghe thấy Hoàng Vĩnh Phong nói chuyện, biết Lâm Mạc Huy bị những người này vũ nhục đuổi đi nhưng trong lòng Lâm Mạc Huy cũng không hề bất mãn. "Cậu Huy đúng là bác sĩ thiên tài, kỹ thuật châm cứu như vậy đã khiến cho tôi được mở mang tầm mắt rồi, bội phục bội phục."
Trong lòng ông cụ Chánh thầm nói.
Lâm Mạc Huy: "Ông Chánh khách sáo rồi!"
Kế tiếp, ông cụ Chánh tự mình ra tay, châm cứu cho cậu Vỹ, rất nhanh đã giải quyết xong tất thảy.
Hoàng Vĩnh Phong biết ơn Lâm Mạc Huy nghìn vạn lần, ông ta móc một tấm thẻ ra đưa cho Lâm Mạc Huy. "Cậu Huy, đây là tấm thẻ chí tôn nhất của tất cả những công ty thuộc về tôi. Chỉ với tấm thẻ này, tất cả hóa đơn của những công ty thuộc về Hoàng Vĩnh Phong tôi đều sẽ được miễn phí hoàn toàn, xin cậu Huy hãy nhận cho!"
Lâm Mạc Huy từ chối nhiều lần, nhưng Hoàng Vĩnh Phong vẫn cố chấp nhét tấm thẻ chí tôn đó vào trong tay Lâm Mạc Huy. Triệu Bình Minh và Triệu Gia Kiệt nhìn thấy thì rất hâm mộ, tấm thẻ chí tôn này bọn họ đã từng nghe qua.
Toàn bộ thành phố Hải Dương, Hoàng Vĩnh Phong chỉ phát hành hai tấm bên ngoài.
Một tấm cho Nam Bá Lộc, một tẩm thì cho một nhân vật lớn ở
Hà Nội.
Bây giờ, tấm thẻ thứ ba này thế mà lại đưa cho Lâm Mạc Huy. Triệu Gia Kiệt không phục nói: "Tổng giám đốc Phong, Lâm Mạc Huy chi làm chuyện mà anh ta phải làm, sao ông lại phải khách sáo với anh ta như vậy chứ?"
Mặt Hoàng Vĩnh Phong biển sắc, một phát đá Triệu Gia Kiệt ngã lăn: "Cậu đừng nói nữa, ông đây quên mất chưa tìm cậu tính sổ đây. Triệu Gia Kiệt, cậu thế mà dám làm chuyện khích bác ly giản như thế này hả!”
Sắc mặt Triệu Gia Kiệt thay đổi, run rẩy nói: "Tổng giám đốc Phong, ông nói gì, tôi... tôi không hiểu rõ.."
Hoàng Vĩnh Phong tức giận: "Cậu mẹ nó vẫn còn giả vờ hả, cậu Huy đã nói hết mọi chuyện cho tôi nghe rồi. Tên khổn nhà cậu, suýt chút nữa đã hại chết con tôi, sao tôi có thể tha cho cậu được chứ” "Người đâu đến đây, lôi tên khốn kiếp này ra cho chó ăn!” Một đám người xông vào, không nói nhiều lời lôi Triệu Gia Kiệt ra.
Triệu Bình Minh luống cuống, vội vã chạy đến: "Tổng giám đốc Phong, ông đừng tức giận, nó... nó cũng không cố ý. Ông hãy nể mặt tôi.." "Õng thì tính là chó má gì chứ mà dám đề cập chuyện mặt mũi với tôi!" Hoàng Vĩnh Phong tức giận vẫy tay: "Lôi cả tên chó má này xuống cho tôi, đều cho chó ăn!”
Bổ con Triệu Bình Minh và Triệu Gia Kiệt đều kêu khóc nhưng không có ai để ý đến bọn họ. Ông cụ Chánh vốn định mời Lâm Mạc Huy đến bệnh viện thành phố, nhưng Lâm Mạc Huy cũng không quá có hứng thú, vẫn quyết định ở lại khoa cấp cứu này.
Để tỏ lòng biết ơn, Hoàng Vĩnh Phong đã quyên góp một trăm bảy mươi lăm tỷ ngay tại chỗ. Không chỉ có vậy, sau này mỗi năm sẽ quyên góp tiếp cho bệnh viện một trăm tỷ.
Viện trưởng vẫn đang đi công tác ở vùng khác, nhận được tin tức này thì rất vui vẻ, trước tiên là gọi điện thoại cảm ơn Lâm Mạc Huy
Đương nhiên, Lâm Mạc Huy cũng không tiết lộ những chuyện này, anh vẫn cần phải che dấu bí mật của mình. Người trong bệnh viện, chỉ biết rằng cuối cùng chính ông cụ Chảnh đã cứu cậu Vỹ, còn lại những chuyện khác đều được giấu kín.
Thế nhưng không có bổ con Triệu Bình Minh và Triệu Gia Kiệt, Lâm Mạc Huy ở bệnh viên cũng thoải mái hơn.
Buổi trưa khi tan làm, Lâm Mạc Huy cưỡi xe đạp điện đi đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Vừa đến cửa lớn, Lâm Mạc Huy đã nghe thấy tiếng ầm ỹ ở bên trong. "Dựa vào đâu mà không cho chúng tôi vào? Chúng tôi là nhân viên ở đây, vì sao không cho chúng tôi đi làm?" “Đúng vậy, hôm qua chúng tôi chi về nhà nghỉ ngơi một hôm. Hôm qua phát nhiều tiền thưởng như vậy, tại sao không có phần của chúng tôi chứ?" "Chúng tôi cố gắng hết sức nghiên cứu thuốc vì công ty, công ty kiếm được tiên rồi thì muốn đá bay chúng tôi ra sao? Nào có đạo lý nào như vậy chứ!" “Hứa Thanh Mây, cô ra đây. Hôm nay nếu cô không nói chuyện này cho rõ ràng, chúng tôi sẽ không để yên cho cô đâu!"
Lâm Mạc Huy liếc nhìn, những người này, hôm qua là những người đã quả quyết từ chức.
Nhìn dáng vẻ này, chắc là bọn họ biết công ty ký được đơn đặt hàng hơn nên muốn đi làm lại. “Đã từ chức rồi còn tới đây làm loạn, rốt cuộc các người có biết xấu hổ không!"
Lâm Mạc Huy lớn tiếng nói.
Một đám người ngay lập tức xoay đầu lại, người dẫn đầu nói: "Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là tên ở re. Đừng tưởng rằng được đồ đề tiện Thanh Mây kia chiều chuộng thi cậu có thể đứng ở đây mà khua tay múa chân!" "Muon đến đây nói chuyện, thì thay đổi họ của mình thành họ hửa thì may ra!" "Phụ nữ ngày xưa khi về nhà chồn không phải cũng đổi họ hay sao. Bây giờ cậu đến nhà họ hứa thì hẳn là cũng nên đổi họ chứ!"
Mọi người cười vang, tùy tiện trào phúng Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy cũng không nói gì, tiến lên một bước, đột nhiên túm lấy người đàn ông dẫn đầu kia, một chân đạp ông ta xuống từ trên bậc thang "Cậu dám đánh người."
Mọi người tức giận.
Lâm Mạc Huy khí thế hùng hồn, lớn tiếng quát: “Còn dám măng Thanh Mây nửa câu tôi sẽ lấy mạng cho của mấy người!"
Một đảm người ngay lập tức đã bị dọa sợ, bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ này của Lâm Mạc Huy. "Cho các người ba phút, lập tức biến ngay. Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" "Nhớ kỹ, các người đã không còn nhân viên của công ty nữa, đơn từ chức đã ký tên. Còn dám gây rối ở đây, hừ, tôi sẽ khiến cho các người ngôi phải ngồi tù hết!”
Nói xong, Lâm Mạc Huy liếc mắt cũng không thèm nhìn họ, ngãng đầu gii vào công ty.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành đen mặt rời đi.