Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyền Nhân Thiên Y
  3. Chương 151-155
Trước /856 Sau

Truyền Nhân Thiên Y

Chương 151-155

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 151: Cô ba của Mộ gia

Cung Vũ vừa nói xong thì hiện trường triệt để vỡ tung!

"Cung tiểu thư, thứ cặn bã này có gì tốt mà đáng để cô làm vậy? Hắn không cưới thì tôi cưới!"

"Anh mơ xa quá, một tên lập trình viên nghèo mạt như anh dựa vào cái gì mà cưới Cung tiểu thư?"

"Tôi cưới! Chỉ cần cô chịu gả cho tôi, dù bảo tôi táng gia bại sản cũng được! Sau này cô chính là tổ tông cả nhà tôi! Tôi cũng mặc cho cô đánh mặc cho cô mắng!"

"..."

Lương Siêu đã hoàn toàn không chờ được nữa, lôi kéo Cung Vũ vội vàng trốn đi.

Ra quán cà phê, Lương Siêu nói thẳng: "Cô Cung Vũ, bây giờ tôi đã có ba người vợ, còn có năm vị hôn thê khác, cho nên..."

"Không sao." Cung Vũ lập tức lắc đầu, không cần suy nghĩ mà nói: "Em không ngại, chỉ cần anh có thể cho em một danh phận là được rồi."

"Trước khi lâm chung, nguyện vọng của ông em là để em gả cho anh, em không thể vi phạm."

Lương Siêu lại không còn gì để nói, thời buổi này mà còn có cô gái nghe lời ngoan ngoãn như thế?

Thật là hiếm thấy.

Mà đối phương đã nói đến nước này, Lương Siêu nhất thời cũng không biết nên từ chối như thế nào, lắc đầu than nhẹ một tiếng.

"Cô Cung Vũ, thật không dám giấu giếm, phần hôn thư của Cung gia cô rất quan trọng với tôi, liên quan đến chân tướng gia tộc tôi bị diệt, cho nên..."

"Cái gì? Gia tộc bị diệt?"

Cung Vũ nghe vậy thì giật mình, không chút hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Lương Siêu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh cho em thời gian mấy ngày, bây giờ chắc hôn thư đang nằm trong tay cha em, em sẽ nghĩ cách lấy ra giúp anh."

"Hả, cô không sợ tôi cầm hôn thư xong rồi chuồn đi à? Đến lúc đó nhà các cô chẳng co chút bằng chứng nào, việc hôn sự này cũng coi như triệt để thất bại."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Cung Vũ cười lắc đầu, tỏ ý không lo lắng, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối dành cho Lương Siêu, khiến Lương Siêu nhất thời cũng không có tiện cầm hôn thư rồi bỏ chạy.

"Như vậy đi, đợi tôi góp đủ Cửu Phân hôn thư, báo thù diệt môn của Lương gia, đến lúc đó nếu cô vẫn còn giữ ý nghĩ như hiện tại thì tôi cưới cô, được chứ?"

"Ừm." Cung Vũ nhoẻn miệng cười, việc này coi như đã quyết định.

Lương Siêu lập tức theo cô cùng trở lại Cung gia, nói rõ ràng chuyện này xong, mặc dù trong lòng Cung Bình vẫn có chút bồn chồn, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, trực tiếp lấy ra phần hôn thư kia rồi giao cho Lương Siêu.

"Lương đại sư, thật vất vả mới đến Xuyên Nam một chuyến, cũng không cần đi gấp như vậy đúng không?"

"Ở lại đây chơi mấy ngày, cũng tiện bồi dưỡng một chút tình cảm với Vũ nhi, cậu thấy thế nào?"

Cung Bình nói xong thì Lương Siêu lập tức nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Cung Vũ, tất nhiên cũng không tiện từ chối.

"Được, nói thế nào cũng phải đòi cho được 18 triệu mà hai nhà kia còn rồi tính tiếp."

"Bác Cung, bác là trưởng bối của cô Cung Vũ, sau này đừng gọi cháu là đại sư nữa, trực tiếp gọi tên là được."

"Ha ha, được!"

"Đã là người một nhà, vậy cậu cũng đừng ở khách sạn."

"Dẫn cả em của cậu đến đi, hai ngày này cứ ở lại Cung gia, nếu như cậu không muốn cùng phòng với Vũ nhi cũng không sao, khi còn sống cụ nhà tôi vẫn luôn giữ lại cho cậu một gian phòng."

"Cái này... Được rồi."

Rất nhanh, Lương Siêu liền đến đón Lương Nghiên còn ở khách sạn, thật sự làm con bé vui muốn chết, la lới muốn ngủ một phòng với Cung Vũ.

Ngày đó, chạng vạng tối, hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm tới một ngôi nhà kiểu Tây.

Nơi này là nơi ở của bộ chủ phân bộ Võ Minh, Võ Thiên Tích ở thành phố Xuyên Nam.

Mà khi bọn họ đến nhà, đúng lúc trong nhà Võ Thiên Tích còn có một vị khách nên không thể chiêu đãi họ, chỉ bảo họ ngồi ở một bên nghe.

Tuy ngoài miệng hai người không nói gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ bất mãn, nghĩ là Võ Thiên Tích cố ý nói xấu, làm họ mất mặt.

Nhưng khi biết thân phận người khách kia thì bất mãn trong lòng hai người lập tức tan thành mây khói.

Cô gái này đến từ Đế Kinh, chính là Cô ba dòng chính của Cổ Hiên Trai, Mộ Liên Y.

"Cô ba, lần này Mộ gia phái cô tới tiếp quản phân bộ Cổ Hiên Trai ở Xuyên Nam sao?"

"Tôi nhớ phân bộ Cổ Hiên Trai của các người ở Xuyên Nam vẫn luôn do tiểu thư Mộ Khuynh Tuyết quản lý, hơn nữa còn quản lý không tệ, sao Mộ gia đột nhiên muốn đổi người?"

"Hừ." Mộ Liên Y khinh thường nhếch miệng, nói: "Sản nghiệp Cổ Hiên Trai trải rộng cả nước, một phân bộ Xuyên Nam nho nhỏ không đủ lọt vào mắt của tôi."

"Hơn nữa thành viên dòng chính của Mộ gia chúng tôi không phải nằm chủ yếu ở Đế Kinh thì cũng chỉ ở phân bộ trong ba đô thị đại quốc tế ở Thâm thành, Cảng thành, Thượng Hải thành, từ trước đến nay sẽ không bị phái đi nơi khác."

"Ồ?" Võ Thiên Tích kinh ngạc.

"Nói vậy thì tiểu thư Mộ Khuynh Tuyết không phải dòng chính Mộ gia?"

"Hừ, dĩ nhiên không phải, con sao chổi xuất thân thấp hèn kia sớm đã bị trục xuất khỏi gia tộc, để nó đến quản lý sản nghiệp phân bộ Xuyên Nam, nói trắng ra là bị đày mà thôi."

Nghe thôi, Võ Thiên Tích giật mình. Trước đó con của ông ta còn ngấp nghé sắc đẹp của Mộ Khuynh Tuyết, khi biết chuyện ông ta còn đánh con mình một trận, giờ hồi tưởng lại thật sự có chút buồn cười. Sớm biết Mộ Khuynh Tuyết là con rơi của gia tộc thì ông ta đã thỏa mãn tâm nguyện của con trai mình rồi.

"Cô ba, vậy lần này cô đến Xuyên Nam cần làm chuyện gì?"

"Nói cho cùng vẫn là vì thứ sao chổi Mộ Khuynh Tuyết kia." Mộ Liên Y nói, lại nhìn Võ Thiên Tích một cái, tiếp tục nói: “Một người mà Mộ gia mới mời tới cung phụng nhìn trúng nó, qua mấy ngày sẽ đến thu nó."

"Dù sao cũng làm việc trên địa bàn của bác Vũ, cho nên gia tộc phái tôi để mở đường cho vì vị đại sư kia, chào hỏi bác Vũ một tiếng."

"Ha ha Mộ gia, Đế Kinh thật là cẩn thận chu đáo."

"Chuyện này vốn là việc nội bộ trong gia tộc các vị, tất nhiên tôi không có ý kiến gì." Võ Thiên Tích cười cười, mà Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm ngồi nghe liếc nhau, lập tức nói ngay: "Cô ba, cô muốn động vào Mộ Khuynh Tuyết thì sợ là có chút khó khăn."

Mộ Liên Y nhướng mày lên một cái, liếc nhìn Ngô Nguyên Trung vừa lên tiếng một cái.

"Anh là ai? Mộ gia chúng tôi làm việc mà anh cũng dám ngăn cản?"

Ngô Nguyên Trung cười khổ liên tục khoát tay, giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, người dám cản cô không phải tôi, mà là người bạn trai mới đến gần đây của Mộ Khuynh Tuyết."

"Ồ? Thứ tai họa kia cũng có bạn trai? Không phải có phải cố ý hại người không?" Mộ Liên Y thì thầm một tiếng, Võ Thiên Tích, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm đều không biết Mộ Khuynh Tuyết trời sinh là Mị Thể, cho nên cảm thấy thật phi lý.

Có bạn trai thôi, sao lại thành hại người kia chứ?

Sau đó Đào Khiêm lại nói: "Cô ba có điều không biết, bạn trai của cô ta có thực lực cực mạnh, thực lực hẳn là ở... A đúng, hẳn là cao thủ cảnh giới Thiên Tượng!"

"Trừ điều này ra, cô ta còn có một người thầy thực lực cũng ở Thiên Tượng, có hai cao thủ này che chở, cô muốn động vào cô ta cũng không phải dễ."

Mộ Liên Y nghe vậy lại nhíu mày, lúc này nhìn về phía Võ Thiên Tích, chắp tay với ông ta.

"Bác Vũ, lần này sợ là phải nhờ bác ra tay."

"Vị đại sư mà Mộ gia chúng cháu mới mời tới rất ghét phiền phức, trước khi ngài ấy đến Xuyên Nam nhất định phải giải quyết hai người bên cạnh con sao chổi đó, cứ coi đây là ân tình mà Cổ Hiên Trai nợ bác, thế nào?"

"Cái này..." Võ Thiên Tích do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Ân tình của Cổ Hiên Trai đủ để ông ta trở mặt với hai cao thủ cùng cấp bậc với mình.

Chương 152: Tới cửa đòi nợ

"Bác Vũ, vậy chuyện này nhờ vào bác."

Nói xong, Mộ Liên Y cũng không nán lại lâu mà đứng dậy rời đi.

Chờ ả đi rồi, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm liếc nhau, vội vàng nói: "Võ bộ chủ, chuyện tới bây giờ hai chúng tôi cũng không gạt ngài, thằng bạn trai của Mộ Khuynh Tuyết rất phách lối, trước đó còn tống tiền hai nhà chúng tôi 10 triệu!"

"Nếu chúng tôi thật sự giao số tiền kia cho hắn, vậy dòng tiền của chúng tôi không chỉ đứt đoạn, còn phải bán một số sản nghiệp, cho nên xin ngài làm chủ cho chúng tôi."

"Đúng vậy thưa Võ bộ chủ, hai ngày sau thằng nhãi kia muốn đến cửa đòi nợ, đến lúc đó mong rằng ngài có thể ra mặt cho hai nhà chúng tôi."

"Nếu như có thể giúp hai nhà chúng tôi tránh được họa này, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh!"

Nói xong, Ngô Nguyên Trung lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, nói: "Võ bộ chủ, đây là một viên đan dược mà tôi từng mua được với giá cao gần hơn 100 triệu, nghe nói có thể tăng tu vi của Huyền Võ Giả lên."

Đào Khiêm thì ngay thẳng hơn, trực tiếp chuyển qua một tấm chi phiếu100 triệu.

Võ Thiên Tích thấy thế thì nhướng mày rậm lên, nghĩ thầm dù sao mình không tránh khỏi phải dính líu đến bạn trai của Mộ Khuynh Tuyết, tiện thể giúp họ chuyện nhỏ này còn có thể vớt một số lớn như thế, cũng xem như có lời.

"Được, tôi nhận việc này."

Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm nghe vậy thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau một hồi cảm ơn rối rít thì họ mới cáo từ rời đi.

Hai ngày sau, Cung Vũ từ chối hết công việc, hoặc là chơi với Lương Nghiên, hoặc là tự mình xuống bếp làm chút bánh ngọt tinh xảo,sắc hương vị đều đủ, Lương Siêu thấy thế cũng có chút choáng váng.

Nữ thần quốc dân, tiểu thư nhà giàu mà lại có tay nghề như vậy?

Ngoài ra, cả cái nhà lớn như vậy mà còn dọn dẹp cực kì sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp ngay ngắn. Có phải là mẹ hiền không thì tạm thời không biết, nhưng tuyệt đối chính là vợ hiền, hoàn toàn là người vợ lý tưởng ai cưới thì người đó có phúc!

"Đây là Vũ Tiền Long Tỉnh em mới pha cho anh, còn có trà bánh vừa ra lò, muốn nếm thử không?"

"Oa, thật là tinh xảo! Chị dâu, em cũng muốn!"

Lương Nghiên lập tức lại gần, Cung Vũ cười nhéo mũi của cô bé, nói: "Bé con không được uống trà, em nếm mấy khối trà bánh là được rồi."

"Dạ dạ!"

Lương Siêu lắc đầu cười khổ, thấy Cung Vũ mặc tạp dề lại muốn vào phòng bếp thì vội vàng kêu dừng lại: "Cô Cung Vũ, thật sự không vội, những món hôm qua làm còn chưa ăn xong mà."

"Anh, còn gọi em là cô Cung Vũ?"

"Nếu như anh mún, có thể gọi em là Vũ Nhi như người nhà của em đi."

"Hả..."

Lương Siêu nhất thời nghẹn lời, cười nhẹ mà khẽ gật đầu, nhưng cũng không gọi. Cung Vũ miễn cưỡng cười cười, lúc đang muốn đi làm mấy món điểm tâm thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Trên màn hình thể hiện là người đại diện của cô, Tôn Bình.

Vừa bắt máy thì trong loa đã truyền đến tiếng cười lấy lòng của đối phương, bắt đầu hỏi han ân cần: "Tiểu Vũ, hai ngày nay nghỉ ngơi xong chưa? Trạng thái điều chỉnh thế nào rồi?"

Cung Vũ không hiểu, đáp lại hai câu qua loa rồi muốn cúp điện thoại.

Cô rất không hài lòng với biểu hiện hai ngày trước của người đại diện, đang cân nhắc có nên đổi cô ta hay không.

"Tiểu Vũ, đừng vội tắt điện thoại! Gần đây công ty có chuyện vui, cô có nghe nói chưa?"

"Chuyện vui? Chuyện vui gì?"

Cung Vũ hoài nghi hỏi, hai ngày này cô vẫn vây quanh hai anh em Lương Siêu và Lương Nghiên, có thể nói là không để ý đến chuyện bên ngoài, cũng không xem điện thoại.

"Chuyện lớn như vậy mà cô còn chưa nghe nói?"

"Ngay hôm qua, công ty chúng ta đã chính thức được truyền thông Thiên Ngu Đế Kinh thu mua, cho nên sau này chủ mới của cô chính là truyền thông Thiên Ngu!"

"Truyền thông Thiên Ngu?"

Cung Vũ nghe vậy thì giật mình, công ty này có tổng bộ tại Đế Kinh, bàn về thực lực thì có thể xếp vào top ba trong tất cả công ty giải trí truyền thông trong nước!

Bởi vậy, không ít minh tinh, nghệ nhân trong giới đều tự hào vì có thể thành công ký kết truyền thông Thiên Ngu.

"Chuyện lớn như vậy, sao trước đó không có chút phong thanh nào vậy?"

"Này, còn không phải vì truyền thông Thiên Ngu người ta giàu, hợp đồng hơn mười triệu mà phất phất tay là ký."

"Được rồi, chúng ta cũng đừng nghĩ đến những chuyện này, tối ngày mai cậu chủ của truyền thông Thiên Ngu sẽ đến Xuyên Nam cố ý thăm hỏi nghệ nhân công ty ký kết trước đó."

"Người ta đã buông lời, nghệ nhân khác tới hay không cũng không đáng kể, nhưng Cung Vũ nhất định phải trình diện, cô hiểu ý chứ?"

Nghe xong, Cung Vũ lại không khỏi nhíu mày.

"Chị Tôn, xưa nay tôi không thích những trường hợp xã giao này, chị cũng biết mà."

"Trời ơi tổ tông của tôi ơi, đây là xã giao bình thường à? Cậu chủ đã đích thân chỉ tên cô dám không đi? Sau này có còn muốn lăn lộn trong giới này nữa hay không vậy?"

"Tôi..."

"Được rồi, đừng nói lời thừa thãi nữa, từ giờ trở đi tôi sẽ dùng hết các mối quan hệ để tranh thủ tìm hiểu ra yêu thích của cậu chủ đó."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Ví dụ như anh ta thích con gái dùng hiệu nước hoa nào, mặc loại quần áo gì, thích con dái mặc đồ đen, đồ trắng hay lộ thịt, hoặc dạng lưới, đến lúc đó cô cứ mặc theo sở thích của anh ta là được."

"Nếu được cậu chủ ưu ái, vậy con đường sau này của cô cũng rộng mở, đến lúc đó đừng bạc đãi tôi đấy!"

"Tút tút tút..."

Nghe trong loa truyền ra tiếng dập máy, Cung Vũ lắc đầu thầm than một tiếng.

Lương Siêu thấy thế thì hoài nghi hỏi: "Làm sao rồi? Có chuyện gì không?"

"A, không có gì." Cung Vũ gượng ép cười cười: "Chỉ là đêm mai phải tham gia một buổi tiệc thương nghiệp, cảm thấy rất phiền phức."

Vừa nói xong, Cung Bình đã bay bổng mà bước xuống lầu, vẻ mặt như không kịp chờ đợi.

"Tiểu Lương, kỳ hạn bảy ngày trước đó cậu nói đã đến, hai tên Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm kia còn không đưa tiền tới, có phải tôi phải đến nhà đòi nợ không?"

Nghe ông ấy nhắc nhở như vậy, Lương Siêu mới nhớ chuyện này, lập tức cười gật gật đầu: "Ừm, xem ra phải làm như vậy."

"Tốt! Tôi dẫn cậu đi, tôi biết rõ hai nhà này nhiều, cậu nói đi, đầu tiên là đi đến nhà nào?"

Không biết trùng hợp thế nào mà đúng lúc này, Ngô Nguyên Trung đột nhiên gọi đến. Nội dung không phải chuyện gì khác, là muốn mời Lương Siêu đến nhà một lần.

"Hừ, đúng lúc!"

"Chúng ta đến Ngô gia!"

Cung Bình cắn răng hung ác mà nói, lập tức tự lái xe dẫn Lương Siêu đến thẳng biệt thự Ngô gia.

Sau bốn mươi phút, Lương Siêu và Cung Bình tới biệt thự Ngô gia, thấy trong đại sảnh trừ Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm ra thì còn có một người trung niên ngậm tẩu thuốc, vắt chân ngồi.

Nhìn người nọ, hai mắt Cung Bình lập tức co rụt lại, lúc phản ứng lại thì nhìn chằm chằm vào Ngô Nguyên Trung.

"Họ Ngô, tôi biết ngay thứ vắt cổ chày ra nước như anh không dễ dàng lấy tiền ra như vậy, nói thẳng đi, anh mời võ bộ chủ đến rốt cuộc có ý gì!"

Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm cười rộ lên, đều không nói chuyện.

"Hô..." Võ Thiên Tích chậm rãi phun ra một ngụm khói, nói: "Cung gia chủ, đừng kích động như vậy."

"Trước đó giám đốc Ngô, giám đốc Đào hố anh hơn một triệu thật sự là lỗi của họ, nhưng theo tôi được biết, hai người bọn họ đã đền cho anh hơn bốn triệu, cái này đã đủ đền bù tổn thất cho Cung gia các người."

"Anh còn muốn thêm mười sáu triệu?"

"Hừ, không sợ ăn bể bụng mình à?"

Chương 153: Tính tình của tôi rất nóng nảy

"Võ bộ chủ, cũng không thể nói như vậy, ông..."

"Bác Cung."

Lương Siêu giơ tay cắt ngang lời ông ấy, lại nhìn về phía Võ Thiên Tích: "Chắc ông là bộ chủ phân bộ Võ Minh ở Xuyên Nam? Có lẽ ông đã hiểu lầm, 20 triệu kia không liên quan gì đến Cung gia, là chuyện giữa tôi và hai nhà bọn họ."

Thấy Lương Siêu nhanh vậy đã nhảy ra, Võ Thiên Tích nheo mắt lại nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Tuổi không lớn lắm, nhưng miệng lưỡi cũng rất lớn lối đấy."

"Ừm, lời này không sai." Lương Siêu cười gật gật đầu: "Không chỉ miệng lưỡi lớn lối, tính tình cũng rất nóng nảy, cho nên tôi cũng không chấp nhận người khác hoà giải."

Nói xong, hắn căn bản không để ý tới sắc mặt lập tức trầm xuống của Võ Thiên Tích, xoay chuyển nhìn về hướng Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm gần đó.

"16 triệu đã chuẩn bị xong chưa?"

"Hôm nay cho dù thiếu một đồng thì hai người các anh chỉ có thể nằm bò ra ngoài, hai nhà các anh cũng không cần tiếp tục tồn tại nữa."

Khi trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm không khỏi bắt đầu e sợ, dù sao họ đều từng chứng kiến thủ đoạn của Lương Siêu, vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về hướng Võ Thiên Tích.

Thấy thế, Võ Thiên Tích thở nhẹ một hơi, nói: "Lương Siêu đúng không? Nghe nói cậu còn trẻ mà tu vi đã đạt Thiên Tượng, có chút cao ngạo cũng là bình thường, nhưng!"

Tiếng nói đột nhiên thay đổi, tiếp tục nói: "Bởi vì có câu gọi là oan gia nên giải không nên kết, tôi là bộ chủ phân bộ Võ Minh cao quý mà cũng tự mình ra mặt điều giải, cậu cũng nên biết tiến thối một chút"

"Theo tôi thấy, 16 triệu còn lại coi như bỏ qua, mặt khác, nghe nói cậu và Mộ Khuynh Tuyết có quan hệ không cạn?"

"Hai ngày nữa sẽ có người dẫn cô ta đi, đến lúc đó cậu không ngăn được."

Mộ Khuynh Tuyết?

Ánh mắt Lương Siêu đanh lại, không nghĩ tới còn có chuyện liên quan đến Mộ Khuynh Tuyết.

"Ai muốn dẫn cô ấy đi? Dẫn đi đâu? Lại muốn làm cái gì?"

"A..."

"Nếu như tôi là cậu thì sẽ không hỏi nhiều vấn đề như vậy, biết quá nhiều không tốt với cậu, đạo lý kia không cần bộ chủ này dạy cậu đúng không?"

Lương Siêu nghe vậy thì sững sờ, tiền không cho đòi, trái lại còn muốn dẫn một người bạn của mình đi?

Còn bày ra dáng vẻ đường hoàng như vậy? Sao mặt lớn thế? Tự tin này từ đâu ra?

Sau đó Lương Siêu nhẹ gật gật đầu, nói: "Tôi nghe rõ."

"Hôm nay ông không phải đến hoà giải, là đến khiêu khích, đúng không?"

"Ha ha ha!" Võ Thiên Tích cười to một tiếng, lại rít cái tẩu một hơi, nói: "Hoà giải và khiêu khích, trong mắt tôi cũng không có gì khác biệt, tùy cậu nghĩ sao cũng được."

"Chỉ cần cậu làm theo lời tôi bảo, tôi bảo đảm cậu không có việc gì, nếu không..."

Bốp bốp!

Nói xong, ông ta lại vỗ tay hai lần, sáu thành viên phân bộ Võ Minh Xuyên Nam mặc quần áo luyện công liền chạy xuống từ trên lầu, bao vây Lương Siêu và Cung Bình lại.

Cung Bình thấy thế thì giật mình, tức giận chỉ vào Võ Thiên Tích: "Võ bộ chủ, ông có ý gì! Ông muốn phá đám đúng không!"

"Phá đám?" Võ Thiên Tích hừ lạnh một tiếng, nói: "Được người ta nhờ vả nên hết lòng giúp đỡ, nếu như cậu không chấp nhận hai chuyện trước đó tôi nói, vậy e là hôm nay không thể rời đi."

Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm âm hiểm cười, hiện tại họ ước gì Lương Siêu không biết thời thế, cứ đối đầu với Võ Thiên Tích.

Họ biết hôm nay Võ Thiên Tích dẫn sáu người tới, mà tất cả đều là trụ cột vững vàng của phân bộ Võ Minh thành phố Xuyên Nam, có năm người nổi bật trong cấp tông sư, còn có một phó bộ chủ thực lực cũng đạt tới cảnh giới Thiên Tượng!

Lại thêm Võ Thiên Tích, đội hình này muốn bắt giết một Lương Siêu là dư dả.

"Họ Võ! Ông..."

"Bác Cung." Lương Siêu lại cắt ngang lời ông ấy, cười vỗ vỗ bả vai hắn: "Việc đã đến nước này, cũng không cần nói nhảm với họ nữa."

Nói xong, hắn đầu tiên là liếc nhìn sáu người kia một chút, cuối cùng nhìn về phía Võ Thiên Tích, nói: "Trước đó tôi đã nhắc nhở ông, tính tình của tôi rất nóng nảy, nhưng hình như ông cũng không thèm để ý."

"Tính tình nóng nảy? Tốt, vậy tôi cũng muốn xem tính tình của cậu..."

Vèo!

Võ Thiên Tích còn chưa nói xong thì Lương Siêu lập tức hành động. Hắn lao vút hiện ra trước mặt ba tông sư cách mình gần nhất nhanh như bóng ma, ngay sau đó Võ Thiên Tích cũng nhìn thấy trong huyệt Khí Hải của họ đã có một cây kim châm đâm sâu vào.

"A!" Ba người kêu thảm một tiếng, hai chân như nhũn ra quỳ xuống mặt đất rồi nghẹn ngào kêu to: "Tôi, tu vi của tôi!"

"Thằng nhãi khốn nạn! Mày dám phế tu vi của tao."

Vừa đối mặt đã phế bỏ ba tông sư?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Cho dù chênh lệch giữa Thiên Tượng và tông sư rất lớn, nhưng không đến mức không hợp thói thường như vậy đúng không?

Dù là Võ Thiên Tích cũng bị tình cảnh bất thình lình này làm giật mình kêu lên, nhìn nhìn lại thì thấy Lương Siêu đã vọt tới trước mặt hai tông sư khác, ông ta lập tức hét lớn một tiếng: "Cẩn thận!"

Phản ứng của hai tông sư kia cũng không chậm, trong thời gian cực ngắn đã vận chuyển Huyền khí tới cực hạn, mỗi người đấm ra một quyền toàn lực!

Lương Siêu hừ lạnh một tiếng, hai tay bỗng nắm thành quyền, ngang nhiên nghênh tiếp!

"Cửu Cực Bạo Quyền!"

"Đều cút cho tôi!"

Bành! Bành!

Hai âm thanh trầm đục liên tục vang lên, kết quả sau khi bốn quyền đối đầu chính là hai tông sư lập tức bay ngược ra ngoài!

Nay lúc hai người còn bay trên không trung, cánh tay phải lại cùng nổ tung thành một mảng sương máu, mấy phần lực ngầm xâm nhập trong cơ thể bùng nổ, còn truyền đến một loạt âm thanh trầm đục " Bành bành bành...".

Cuối cùng, thân thể hai người khảm thật sâu vào vách tường hơn mười mét, khóe miệng chảy máu, hai mắt nhắm nghiền, không biết chết sống...

Ồ!

Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm thấy thế thì cùng hít vào một hơi, tình cảnh máu me chỉ trong ba năm giây ngắn ngủi đã mang đến cho hai người chấn động cực mạnh, vội vàng tìm một góc coi như an toàn để nấp vào.

"Khốn nạn!"

Năm nhân vật trụ cột trong phân bộ liên tục bị phế, phó bộ chủ mới vào cảnh giới Thiên Tượng lập tức nổi giận, mắng to một tiếng rồi lập tức vận chuyển Huyền khí toàn thân, mượn sức mạnh thiên địa, lại tay không bổ ra một ánh đao Huyền khí dài mấy mét về hướng Lương Siêu!

Lương Siêu quay đầu nhìn lại, khinh thường hừ một tiếng.

"Vừa rồi không trừng trị anh, bộ nghĩ là tôi sợ anh sao?"

Trong lúc nói chuyện, tay trái của hắn kết ấn, lại lấy tốc độ cực nhanh ngưng kết ra một quang ấn to lớn, ngang nhiên nện lên ánh đao kia!

Mà trong lúc quang ấn và ánh đao va chạm, tay phải của hắn lại liên tiếp tung ra mấy ấn quyết, giơ hai ngón lên lấy thế sét đánh không kịp bưng tai quét ngang mà về hướng phó bộ chủ kia!

"Huyền Thiên Chân Viêm Kiếm, chém!"

Nhìn một ánh kím cháy bừng bừng Tam Vị Chân Hỏa vàng nhạt chặn ngang chém tới, phó bộ chủ bị dọa cho sắc mặt trắng nhợt, vội vàng kinh hãi lên tiếng: "Bộ chủ cứu tôi!"

Ánh mắt Võ Thiên Tích trầm xuống, thực lực Lương Siêu thể hiện ra thật sự vượt qua tưởng tượng của ông ta. Chẳng qua ông ta cũng không có ý định đi cứu người, mà hơi tụ lực rồi tung mạnh một chưởng vào sau lưng Lương Siêu!

Tấn công địch phải đánh vào chỗ hiểm, để giải quyết nguy cơ của phó bộ chủ kia.

Nhưng điều khiến ông ta không nghĩ tới là, rõ ràng Lương Siêu đã biết ý đồ của mình, nhưng không những không thu chiêu trở về, ngược lại còn dùng tốc độ càng nhanh, càng ác mà chém một kiếm vào phó bộ chủ kia!

Không chút do dự!

Chương 154: Cho ông tuỳ tiện tung mọi thủ đoạn, không tiếp nổi coi như tôi thua

"A!"

"Không!"

Phó bộ chủ kia trừng to mắt như muốn nứt ra, hét lớn một tiếng, sau đó đã bị Lương Siêu dùng một kiếm chém thành hai đoạn!

"Khốn nạn!" Võ Thiên Tích lập tức nổi giận, tăng tốc độ mà tung một chưởng hung ác vào lưng Lương Siêu.

"Phốc!" Lương Siêu phun ra một ngụm máu tươi, cả người cũng bị đánh bay ra ngoài, nhìn có chút chật vật.

Chẳng qua trong năm năm hắn học nghệ, sư phụ Thiên Huyền từng dùng vô số linh tài cấp Dược Vương tẩm bổ, làm dịu, cường hóa thân thể của hắn, khiến tố chất thân thể đã sớm vượt qua người thường.

Bởi vậy, một chưởng của Võ Thiên Tích thật sự làm hắn bị thương rất nặng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng qua dáng vẻ chật vật miệng đầy máu của hắn làm trái tim Cung Bình hơi siết chặt.

"Tiểu Lương, cậu..."

"Không có việc gì." Lương Siêu xua tay, chậm rãi đứng lên rồi lau máu trên khóe miệng, tiếp theo lại nhếch miệng cười cười với Võ Thiên Tích lộ ra vẻ mặt kinh sợ.

"Dùng tổn thương để đổi mạng, vụ mua bán này cũng rất đáng giá."

"Hừ! Cho dù mạng mày dai không chết, bây giờ cũng đã bị tao đánh trọng thương, giết phó bộ chủ của tao xong, mày cảm thấy tao sẽ để mày còn sống rời đi?"

"Hừ, nghe ý ông là nếu như tôi nương tay không giết hắn thì ông sẽ để tôi sống sót rời đi? Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, không ngu như vậy."

Nói xong, Huyền khí trong cơ thể lại bắt đầu điên cuồng vận chuyển, lại toả ra một khí thế hung hãn không kém trước đó chút nào, hắn lại chủ động tiến công!

Như một con rồng tức giận lao thẳng đến tấn công Võ Thiên Tích!

Thấy đối phương bị thương nặng mà không những không chạy trốn, còn muốn cận chiến với mình, Võ Thiên Tích giận dữ cười một tiếng.

Trùng hợp sở trường của ông ta chính là cận chiến!

"Tới tốt lắm! Trước khi mày chết, tao đảm bảo để mày cảm nhận được cái gì gọi là mỹ học bạo lực!"

Nói xong, Võ Thiên Tích cũng lao ra, lập tức sáp lá cà với Lương Siêu.

Bành!

Bành bành bành!

m thanh trầm đục khi từng quyền nện vào thịt liên tụcc vang lên, mà tốc độ tấn công của hai người cũng nhanh đến cực hạn, Cung Bình, Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm nhìn mà hoa cả mắt.

"Lão Đào." Ngô Nguyên Trung vẫn trốn trong góc đụng Đào Khiêm một cái, nhẹ giọng mà hỏi: "Anh cảm thấy, Võ bộ chủ có là đối thủ của họ Lương không? Hiện tại trong lòng tôi cứ thấy hơi sợ?"

Nhìn Lương Siêu như con gián đánh mãi không chết, ngược lại thế công càng ngày càng mạnh, đánh với Võ Thiên Tích càng ngày càng kịch liệt, Đào Khiêm cười khổ.

Trong lòng anh không chắc, tôi thì có tốt hơn bao nhiêu?

"Yên tâm, thằng nhãi kia bị thương, cho dù hiện tại đánh hòa nhau với Võ bộ chủ, nhưng nhất định không bền, chống đỡ không được bao lâu thì sẽ thua trong tay Võ bộ chủ."

"Đến lúc đó, chỉ cần Võ bộ chủ xử lý hắn, hai nhà chúng ta có thể triệt để kê cao gối không lo, còn về tổn thất trước đó, cứ để Cung gia đền bù!"

"Đúng!" Ngô Nguyên Trung gật gật đầu, hung ác nói: "Không cần phiền phức như vậy, đến lúc đó tôi trực tiếp diệt Cung gia, chiếm đoạt tất cả gia sản, sản nghiệp rồi chia đều!"

"Còn đứa con gái như hoa như ngọc của Cung Bình nữa, mẹ nó tôi nhất định phải..."

"A!"

Ngô Nguyên Trung còn chưa nói hết lời đã nghe Võ Thiên Tích đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm.

Gã tập trung nhìn lại, đã thấy Võ Thiên Tích bị một quyền quấn quanh từng luồng tia sét của Lương Siêu đánh trúng ngay ngực! Lảo đảo liên tục lùi lại!

Một chiêu thua thì liên tục thua!

Chỉ thấy toàn thân Lương Siêu sáng bừng lên ánh sáng vàng nhạt, toàn thân trên dưới đều có tia chớp quấn quanh, vừa cưỡng ép tăng khí thế của mình lên đỉnh cao, vừa không bỏ qua cơ hội mà xông tới trước mặt Võ Thiên Tích.

Không để ông ta có cơ hội thở dốc, hắn tay cong thành trảo bắt lấy cổ tay ông ta rồi đột nhiên bẻ ngược lại!

"Kẽo kẹt, răng rắc!"

Nương theo hai tiếng giòn vang, Võ Thiên Tích bỗng ngửa đầu kêu thảm một tiếng, hai tay đã bị triệt để phế bỏ!

Vậy còn chưa hết, Lương Siêu giống như đang đánh bao cát mà liên tục đánh ra một trăm tám mươi quyền vào ngực, bụng dưới, hai chân, cánh tay, phía sau lưng của ông ta!

Trong nhất thời, Võ Thiên Tích bị đánh cho áo quần rách nát, da cũng bị những tia sét quấn quanh nắm đấm của Lương Siêu làm cháy đen, toàn thân trên dưới rất khó tìm ra một khối thịt còn nguyên vẹn...

Sau đó, Lương Siêu lại như một ngọn núi sắt vừa nhanh vừa mạnh đâm cho ông ta bay ra ngoài như diều đứt dây, thân thể lại lóe lên, dẫn đầu xuất hiện ở nơi ông ta rơi xuống.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Hắn chuyển hai tay thành trảo, nắm chính xác vào hai cổ chân của ông ta rồi đột nhiên dùng lực.

"A!" Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cứ như vậy, sau khi Võ Thiên Tích ngã xuống đất, tứ chi và tu vi đều bị phế, cho dù đau đớn đến mấy cũng không động đậy được chút nào.

"Hô..."

Lương Siêu thở ra một hơi, lắc lắc tay hoạt động xương toàn thân, châm chọc nhìn về phía Võ Thiên Tích nằm trên mặt đất.

"Xem ra mỹ học bạo lực của ông không đặc sắc bằng tôi"

"Lửa giận của tôi xem như phát tiết ra hết rồi, cảm giác rất thoải mái, chỉ là cảm giác của ông lúc này chắc không thoải mái lắm đúng không?"

Võ Thiên Tích lộ ra vẻ mặt đau khổ, dữ tợn, nhiều lần há mồm lại sửng sốt nói không ra lời, cuối cùng nghẹn nửa ngày mới nói: "Tôi, tôi thân là bộ chủ một phân bộ!"

"Cậu đánh gãy tứ chi, hủy tu vi của tôi, không khác gì vả mặt toàn bộ Võ Minh! Võ Minh tuyệt, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu! Sớm muộn gì cậu cũng khó thoát khỏi cái chết!"

"Lấy Võ Minh đe dọa tôi à?" Lương Siêu khinh thường cười một tiếng, nói: "Được, đừng nói tôi không cho ông cơ hội báo thù, tôi sẽ ở lại Xuyên Nam thêm bảy ngày. Trong bảy ngày này ông có thể kêu bạn gọi bè báo thù cho mình, cũng có thể trực tiếp cầu viện tổng bộ Võ Minh của các người, nói tóm lại, cho ông tuỳ tiện tung mọi thủ đoạn đấy, không tiếp nổi coi như tôi thua, được chứ?"

"Ngươi!" Hai mắt Võ Thiên Tích đỏ bừng, cắn răng mà nói: "Họ Lâm, sớm muộn gì cậu cũng sẽ trả giá bằng mạng sống vì sự ngông cuồng của mình!"

"A... Đã bị tôi đánh thành như vậy mà còn mặt mũi đe dọa à?"

"Cút!"

Tiếng quát vừa dứt, Lương Siêu đã vươn một chân đá Võ Thiên Tích ra khỏi biệt thự, lại bảo Cung Bình giúp ông ta gọi một chiếc xe cứu thương.

"Được rồi." Cung Bình gật đầu đáp lại, vội vàng liên hệ bệnh viện, Lương Siêu cũng không có nhàn rỗi, quét mắt nhìn về phía Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm đang trốn trong góc hẻo lánh kia.

"Trừ tên nửa chết nửa sống bên ngoài biệt thự kia ra, xin hỏi hai vị còn mời viện binh nào khác không?"

"Hiện tại tôi còn chưa đánh đã hứng, còn viện binh thì tranh thủ kêu ra đi, nếu như không còn, vậy..."

"Tôi đành bắt hai người các anh để luyện thêm một hồi."

Chương 155: Sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải

Khi nghe thấy Lương Siêu không dùng hết sức để đánh và muốn luyện tập thêm vào lần sau, hai người họ run rẩy bò ra ngoài.

“Đừng!”

“Lương đại sư, ngài hiểu lầm rồi, tất cả chuyện xảy ra trước đó đều là hiểu lầm thôi!”

“Đúng vậy, Lương đại sư, chúng tôi gọi Võ trưởng bộ đến cũng chỉ là để ông ta hòa giải mâu thuẫn giữa hai bên nhưng không ngờ tính tình của ông ta lại ngang ngược như vậy, lại còn không biết tự lượng sức khiêu chiến với ngài!”

Cả hai hắt tất nước bẩn lên người Võ Thiên Tích vừa bị đánh tơi bời để rũ sạch mọi trách nhiệm.

Hơn nữa nhìn vào tình hình ngày hôm nay, cũng chỉ có 2 lựa chọn giữa hao tài và gánh chịu tai họa thì hai người chọn cái đầu tiên.

Trước tiên, Ngô Nguyên Trung lập tức đi gọi điện cho giám đốc tài chính của công ty mình và yêu cầu lập tức lấy toàn bộ tiền mặt của công ty gửi vào tài khoản của Lương Siêu!

“Ngô tổng, ngài đùa à? Công ty của chúng ta còn đang nợ chồng chất, chỉ còn dựa vào một số tiền ít ỏi còn lại. Nếu như bây giờ chuyển hết vốn ra ngoài thì nguồn tài chính sẽ bị mất hết và công ty của chúng ta chắc chắn sẽ bị…”

“Giờ lúc nào rồi!”

Ngô Nguyên Trung gấp gáp đến mức chửi ầm lên, lúc này gã ta không cần quan tâm công ty sẽ gặp chuyện gì nhưng gã ta biết rằng nếu mình không tiễn được hung thần Lương Siêu này đi thì gã ta sẽ chết mất!

“Cứ làm theo lời tôi nói, mau chuyển tiền đi!”

“Ngay lập tức, nhanh lên!”

Còn Đào Khiêm lại càng thẳng thắn hơn, gã ta cắn răng lập tức nhờ người soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng 30% cổ phần của tập đoàn Dụ Long!

“Lương đại sư, 30% cổ phần của tập đoàn Dụ Long hiện tại tương đương với hơn 8 triệu dựa theo giá thị trường!”

“Nếu như thích thì ngài cứ lấy, từ nay về sau ngài chính là cổ đông lớn thứ 2 của tập đoàn chúng tôi!”

“Thứ 2?”

Lương Siêu nhíu mày hỏi: “Vậy cổ đông đứng đầu là ai?”

“Đương nhiên là tôi rồi.”

Đào Khiêm nói trong vô thức, lúc này Lương Siêu lắc đầu.

“Vậy thì không được.”

“Tôi không có thói quen thua kém người khác. Tôi muốn một nửa cổ phần của ông ở tập đoàn Dụ Long, ông thấy sao?”

“Tôi…”

Vẻ mặt của Đào Khiêm đầy chua xót, trong lòng đang rỉ máu.

Thế nhưng đối mặt với ánh mắt sắc như dao của Lương Siêu, gã ta thật sự không có dũng khí để nói không nên đành miễn cưỡng gật đầu trước rồi nói sau.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

“Lương đại sư, thủ tục chuyển nhượng cổ phần tương đối phiền phức. Hơn nữa, còn liên quan tới người đại diện pháp lý của tập đoàn cho nên…”

“Ừm, tôi hiểu rồi.”

“Giống như Võ Thiên Tích, tôi cho ông một tuần đã đủ chưa?”

“Đủ, quá đủ ạ!”

Đào Khiêm nói xong, Ngô Nguyên Trung cũng vội nói: “Lương đại sư, ngài có thể cho tôi thêm 1 tuần được không? Vừa rồi, giám đốc tài chính của công ty tôi nói rằng trong quỹ còn chưa có đến 8 triệu.”

“Ừm, cũng được.”

Lương Siêu đồng ý sảng khoái, lập tức rời đi với Cung Bình.

Xe vừa rời khỏi biệt thự, Lương Siêu ngồi trên ghế phụ phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

Két!

Cung Bình vội đạp phanh xe lại và đỡ lấy hắn: “Tiểu Lương, cậu sao thế? Để tôi đưa cậu tới bệnh viện gần nhất!”

“Không cần đâu ạ.”

Lương Siêu xua tay nói: “Vừa rồi, cháu bị một chưởng của Võ Thiên Tích đánh nội thương, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi ạ.”

“Thật sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cung Bình, Lương Siêu cười nói: “Cháu chính là bác sĩ mà nên tôi hiểu rất rõ tình huống của bản thân nên tôi thật sự không sao đâu.”

“Haizz…Được rồi.”

“Vậy tôi sẽ lái xe chậm một chút.”

Bên trong biệt thự Ngô gia, Ngô Nguyên Trung ngồi than thở rồi cười khổ khi nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng khách.

“Sớm biết như vậy, chi bằng cứ đưa tiền trước cho thằng nhãi họ Lương đó là được rồi. Nhưng bây giờ hiềm khích giữa 2 bên ngày càng sâu, e rằng cho dù 1 tuần sau có đưa tiền cho cậu ta thì hắn cũng sẽ không buông tha cho hai người chúng ta đâu mà sẽ còn chơi đùa như mấy con khỉ.”

Đào Khiêm híp mắt nói: “Chuyện đó là chắc chắn rồi, nếu không ông cảm thấy hôm nay thằng nhãi họ Lương đó lại nói chuyện nhẹ nhàng với chúng ta như vậy? Tôi xin hắn thêm 1 tuần thì hắn đồng ý cho ngay 1 tuần?”

“Thằng nhãi này đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta đấy.”

Nghe vậy, Ngô Nguyên Trung lại càng sợ hãi, môi run rẩy.

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Không sao đâu.”

Đào Khiêm cười buồn: “Dù sao tên họ Võ kia cũng là người đứng đầu của 1 phân bộ, lại bị cắt đứt chân tay và tu vi bị phế nữa, e rằng Vũ Minh sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Chắc chắn bọn họ sẽ phái người đi bắt tên họ Lương đó để bảo vệ uy nghiêm của Vũ Minh.”

“Hoặc là cho dù Vũ Minh phái cường giả đi mà không bắt được Lương Siêu. Đừng quên, cô ba của Mộ gia còn chưa ra tay đâu.”

“Đúng thế!”

Ngô Nguyên Trung lập tức phản ứng lại: “ Cô ba Mộ gia kia còn đang muốn động đến Mộ Khuynh Tuyết nên chắc chắn không tránh khỏi sự xung đột với Lương Siêu. Nghe nói, cường giả lần này Mộ gia mời tới thật sự rất mạnh đấy.”

“Đúng vậy.”

Đào Khiêm gật gật đầu, gã ta tiếp tục nói: “Cho nên chỉ cần bảy ngày thôi cũng đủ để dập tắt hoàn toàn trận sóng gió này. Còn việc chúng ta phải làm bây giờ chính là thêm dầu vào lửa đã, đốt lửa càng to càng tốt!”

Vì thế, chiều hôm đó, hai người đã liên lạc với Mộ Liên Y và hẹn gặp riêng cô ta.

Khi biết Võ Thiên Tích bị phế tu vi và chân tay bị chặt đứt, Mộ Liên Y cau mày đầy tức giận.

“Cứ tưởng tên họ Võ kia là người đứng đầu một phân bộ Vũ Minh thế nào, ngay cả một tên miệng còn hôi sữa mà cũng không đối phó được, vậy mà cũng muốn một ân huệ từ Mộ gia của tôi sao?”

“Phi!”

Nghe vậy, Đào Khiêm cười khổ, trước kia cô ba này lúc nào cũng gọi Võ Thiên Tích một câu bác ngọt xớt, thế mà bây giờ nghe tin người ta bị phế thì đã trở thành phế vật trong miệng của cô ta…

Đúng là lòng người dễ đổi thay.

“Cô ba, mong cô bớt giận. Hiện tại dù cô có mắng trưởng bộ thế nào cũng vô ích, quan trọng là cô định giải quyết thằng nhãi họ Lương kia thế nào?”

Ngô Nguyên Trung vội tiếp lời nói: “Cô ba, vị đại sư mà Mộ gia mời khi nào tới?”

Mộ Liên Y liếc mắt nhìn hai người nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm phiền đại sư ra tay, vậy chẳng khác nào nói Mộ gia tôi bất tài sao?”

“Hai người không cần quan tâm tới chuyện này.”

“Nhưng mà…”

Hai người còn chưa kịp thêm dầu vào lửa thì Mộ Liên Y đã lên tiếng ngắt lời.

“Được rồi, đừng tưởng là tôi không biết 2 người đang nghĩ gì. Hai người muốn mượn con dao sắc bén là Mộ gia để diệt trừ kẻ địch của hai người chứ gì. Hừ, hai người còn chưa đủ tư cách đâu.”

Nói xong, Mộ Liên rời đi với vẻ kiêu ngạo.

Khi hoàng hôn buông xuống.

Sau khi Lương Siêu điều chỉnh hơi thở một lúc lâu, hắn cảm thấy tình trạng của mình đã khá hơn một chút.

Nhớ lại ban ngày ở biệt thự Ngô gia, Võ Thiên Tích nói rằng sẽ có người ra tay với Mộ Khuynh Tuyết. Sau khi do dự một hồi, hắn vẫn đi gọi một cuộc điện thoại cho Mộ Khuynh Tuyết.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Người của anh đang ở đây đấy, vậy mà anh còn nhớ đến tôi. Lương Siêu, anh đúng là không thành thật nha.”

“Không phải là anh đang trốn trong nhà vệ sinh để gọi điện thoại đấy chứ?”

“Nói thẳng đi, có chuyện gì?”

“Anh muốn tán tỉnh tôi hay là…”

“Muốn mắc sai lầm giống như những người đàn ông khác à?”

Quảng cáo
Trước /856 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Copyright © 2022 - MTruyện.net