Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyền Nhân Thiên Y
  3. Chương 6-10
Trước /856 Sau

Truyền Nhân Thiên Y

Chương 6-10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 6: Anh, đánh nhau không phải là đứa bé ngoan đâu!

Tuy nhiên hình ảnh bạo lực sau đó khiến cho ông ta mở rộng tầm mắt.

“A!”

Đầu tiên là một tiếng kêu thảm thiết nhưng ông ta không hề thấy Lương Siêu dùng bao nhiêu sức lực, chỉ sờ nhẹ một cái đã khiến cho tên vệ sĩ của mình nằm trên mặt đất!

Bụp!

Bụp bụp!

Thanh âm đánh nhau không ngừng vang lên, Lương Siêu di chuyển nhanh như chớp, không ngừng thay đổi cách thức đấm cho ba tên còn lại chẳng khác nào bao cát!

Hoàn toàn không hề giống như đang đánh nhau mà giống như đang đùa giỡn thì đúng hơn!

Cuối cùng, dường như hắn đã chơi chán còn ba tên vệ sĩ kia cũng không thể chịu nổi nữa. Hắn đấm 3 cú đầy uy lực khiến cho ba tên vệ sĩ lần lượt bay ra khỏi biệt thự!

Nếu như Tấn Thiên Hải không phản ứng nhanh, vội vàng né tránh thì hiện tại ông ta đã bị ba tên vệ sĩ đè chết rồi!

Sau khi xử lý xong 4 tên, cơn giận đè nén trong lòng cũng có chỗ để xả. Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn Tần Thiên Hải, chậm rãi đi từng bước về phía ông ta.

“Cậu, cậu muốn làm gì?”

Tần Thiên Hải cố ra vẻ bình tĩnh nhưng Lương Siêu không hề quan tâm ông ta có đang giả vờ hay không: “Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn một lời giải thích thôi nhưng xem ra bây giờ ông rất không hợp tác.”

Nói xong, hắn giơ tay định động thủ.

Tuy rằng Tần gia không phải là thủ phạm trực tiếp gây tổn thương cho em gái hắn nhưng cũng coi như đồng phạm gián tiếp, hơn nữa ông ta còn dám sỉ nhục dòng dõi Thiên Y!

Lương Siêu nghĩ cho dù không đánh chết ông ta cũng không sao, coi như dạy cho ông ta một bài học.

Thế nhưng khi hắn định ra tay.

“Anh…”

Một tiếng gọi khẽ từ phía sau truyền đến, Lương Siêu quay đầu lại nhìn thì thấy Lương Nghiên không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Trông cô bé yếu ớt tới mức có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào, cô bé đang dựa vào tay vịn cầu thang lắc đầu với hắn.

“Anh, anh đừng có đánh nhau vì em được không?”

“Có thể được gặp lại anh chính là sự ưu ái lớn nhất của ông trời rồi. Anh hãy quên chuyện trước đây đi, đừng làm tổn thương người khác thêm nữa, Nghiên Nghiên không muốn thấy anh bị thương…”

“Hít…”

Nghe vậy, Lương Siêu hít một hơi thật sâu.

Sau khi do dự một lúc, cuối cùng hắn cũng không ra tay nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thiên Hải và 4 tên vệ sĩ.

“Mau đưa theo 4 tên phế vật kia cút đi!”

“Hừ!”

“Tên nhóc họ Lương kia, đừng tưởng rằng bày trò biểu diễn chút quyền cước đó là có thể diễu võ dương oai trước mặt tôi!”

“Từ nay về sau, tôi coi như chính thức hủy bỏ hôn ước giữa cậu và Nhược Đồng. Tôi đã đưa tiền cho cậu rồi, sau này hai bên chúng ta không còn nợ nhau nữa!”

Nói xong, Tần Thiên Hải nhận ra Lương Siêu vẫn đang kìm nén cơn giận nên ông ta cũng không muốn ở lại thêm bất cứ giây phút nào nữa, vội vàng đưa 4 tên vệ sĩ rời đi.

Ông ta cũng biết rằng giới trẻ bây giờ rất bốc đồng cho nên nếu như hắn không kìm được cơn giận mà đánh ông ta thì ông ta thật sự không còn mặt mũi nào nữa trong giới kinh doanh nữa.

Về phần 4 tên vệ sĩ kia, 4 tên liên thủ với nhau mà lại không đánh thắng được thằng nhãi kia. Cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt thôi, ông ta tuyệt đối không xen vào nữa.

“Anh.”

Thanh âm nhẹ nhàng tiếp tục vang lên, Lương Nghiên muốn đi tới nhưng mới đi được 2 bước, chân cô bé như nhũn ra, suýt ngã xuống mặt đất.

“Nghiên Nghiên!”

Lương Siêu lo lắng tới mức kêu to, hắn vội phi tới đỡ lấy Lương Nghiên, thậm chí còn ném cho cô bé một ánh mắt trách móc.

“Không phải trước đó anh đã để em nằm nghỉ ngơi dưỡng sức, không được chạy lung tung rồi sao, sao em lại không nghe lời thế?”

“Nếu như còn như vậy nữa thì sau này anh sẽ mặc kệ em đấy.”

Vừa nghe vậy, Lương Nghiên lập tức mím môi, nhíu mày, nước mắt rơi xuống.

Dáng vẻ đáng thương đó giống như dáng vẻ làm nũng trước đây của cô bé.

Thấy thế, cơn tức giận trong lòng Lương Siêu chợt tiêu tan, hắn ôm cô bé vào lòng.

“Nghiên Nghiên, ngoan nào, đừng khóc nữa.”

“Là do anh nói sai, anh sẽ chăm sóc cho em bất cứ lúc nào được không?”

“Vâng!”

Lương Nghiên ra sức gật đầu rồi ôm chặt lấy Lương Siêu.

Trong ấn tượng của cô bé, thứ ấm áp nhất trên đời này chính là vòng ôm ấm áp của anh trai. 5 năm trôi qua, cuối cùng cô bé cũng có thể cảm nhận được điều này, thật hy vọng cái ôm này sẽ kéo dài mãi mãi.

Nửa tiếng sau.

“Em gái, sắp đến giờ ăn tối rồi, anh nấu gì đó cho em ăn nhé?”

“Được ạ!”

Lương Nghiên cười nói: “Em muốn ăn mì do anh làm, chúng rất ngon!”

“Được rồi, anh sẽ làm cho em! Bảo đảm còn ngon hơn cả trước đây!”

Trong 5 năm bái sư học nghệ, Lương Siêu phụ trách 1 ngày 3 bữa. Cuối cùng ngay cả người kén chọn như ông già cũng phải giơ ngón tay cái khen ngợi hắn.

Cho nên chắc hẳn tài nấu nướng của hắn mạnh hơn 5 năm trước một chút.

Lương Siêu nấu cơm còn Lương Nghiên đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng cô bé cảm thấy hơi đau vì khẽ nhếch khóe miệng.

Tuy nhiên so với những vết thương khác, điều mà Lương Nghiên để ý nhất chính là khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn của cô bé…

Nhìn con quái vật xấu xí phản chiếu qua gương, cô bé khóc nức nở.

“Anh…”

“Anh nói rằng có thể trị cho gương mặt của em là thật sao?”

Động tác nấu cơm của Lương Siêu chợt dừng lại, trong lòng hắn đau đớn.

Hắn lập tức cười nói: “Đúng vậy, đương nhiên là thật rồi, hôm qua anh đã hứa rằng sẽ không lưa em mà. Hiện tại y thuật của anh rất cao đấy.”

“Vậy sao qua một ngày rồi mà trông em vẫn xấu như thế?”

“Em, em không muốn nhìn thấy chính mình nữa!”

“Oa oa…”

Lương Nghiên càng nói càng khóc to hơn, Lương Siêu vội vàng dỗ dành: “Nghiên Nghiên, đừng khóc nữa, ngoan nào!”

“Như vậy đi, anh cam đoan với em lát nữa sau khi nấu cơm xong, anh sẽ đi ra ngoài mua thuốc. Chỉ trong vòng 7 ngày, nhất định gương mặt của em còn đẹp hơn cả trước đây.”

“Thật sao?”

Lúc này, Lương Nghiên mới nín khóc một chút. Cô bé nửa tin nửa ngờ nhìn Lương Siêu gật đầu.

Cơm đã nấu xong.

Hai anh em còn chưa kịp ăn cơm thì tiếng chuông cửa lại vang lên, cơ thể của Lương Nghiên vô thức căng chặt lại, trên gương mặt lộ vẻ sợ hãi khiến cho Lương Siêu nổi trận lôi đình.

5 năm qua, em gái hắn không chỉ bị tổn thương về mặt thể chất mà còn tinh thần cũng bị tàn phá nặng nề!

Làm sao hắn có thể không báo thù này được?

Nếu như thật sự quên đi thì hắn còn mặt mũi nào làm anh trai nữa!

Mở cửa ra, thấy người đứng ở cửa là Trần Tam Tỉnh thì vẻ mặt của hắn mới tốt lên một chút.

Tuy nhiên Trần Tam Tỉnh rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường, nhìn thấy đại sảnh hỗn loạn cùng với vẻ mặt khó coi của Lương Siêu, đặc biệt là tấm séc cùng với tấm thẻ ngân hàng trên mặt đất cũng đủ để ông ta đoán ra được một chút.

“Lương Thần y, có phải người tên Tề Tuyết kia đã tới đây không?”

“Người này tới gây chuyện với ngài sao?”

“Không phải.”

“Là Tần Thiên Hải tới đây.”

“Cái gì? Ông ta dám dẫn người tới đây gây chuyện với ngài sao?”

Trần Tam Tỉnh nhất thời vô cùng giận dữ liền mắng chửi.

“Chết tiệt, trước đó tôi còn đáp ứng với ông ta rằng rất vinh hạnh khi được tham gia bữa tiệc sinh nhật lần thứ 50 của ông ta! Tôi sẽ đi từ chối ông ta ngay bây giờ! Hơn nữa, ông ta đừng mong bữa tiệc này được diễn ra suôn sẻ!”

Chương 7: Có lẽ tôi mạnh hơn hắn ta

Tiệc mừng thọ ư?

Mày kiếm Lương Siêu cong lên, nhất thời trong lòng có một sự tức giận vô hình.

Em gái của mình bị người cả nhà họ hại ra nông nỗi vậy, thậm chí họ còn trắng trợn chạy đến ra vẻ cao ngạo mà xỉ nhục toàn bộ truyền nhân của thiên y mà tên đó vẫn còn muốn tổ chức một tiệc mừng thọ hoành tráng sao?

Xem ra tôi thật sự phải đi đến đó trình diện, đi giúp hắn ta trợ hứng một phen.

"Phù..."

Sau khi hít một hơi thật sâu, Lương Siêu không muốn nổi giận trước mặt Lương Yên, suy nghĩ một chút mới nói: "Trần tổng, đây dù sao cũng coi là chuyện riêng của tôi, ông không cần xen vào đâu."

"Tần Thiên Hải hắn không phải muốn tổ chức tiệc mừng thọ của chính mình sao? Tôi đây chỉ cần một tấm thiệp mời thôi, có thể giúp được không?"

“Chuyện này không thành vấn đề, chỉ là việc vặt vãnh thôi.”

Trần Tam Tỉnh lập tức vỗ ngực, nhưng nhất thời có chút lo lắng.

“Lương thần y, tôi rất hiểu tâm trạng hiện tại của ngài, chỉ có điều Tần Thiên Hải ở thành phố Giang Lăng rất có thế lực, quen biết rất nhiều người trong băng phái khác nhau, một mình ngài đi tôi có chút lo lắng….”

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lương Siêu phóng tới, Trần Tam Tỉnh biết mình đã lo xa quá rồi nên im lặng không nói thêm gì nữa.

Lương Siêu là ai cơ chứ?

Hắn là hậu duệ của thiên y nên không chỉ có tài năng y học trâu bò.

Dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cũng biết, chỉ một Tần Thiên Hải cỏn con, chưa có tư cách lọt vào mắt hắn.

Sau khi tiễn Trần Tam Tỉnh đi, Lương Siêu đã mang theo Lương Yên lên lầu, sau đó lại châm cứu cho cô bé, đợi đến khi cô bé ngủ say rồi mới rời khỏi biệt thự.

Muốn hồi phục dung mạo của cô gái nhỏ này không thể cứ châm cứu mãi thế này được, mà còn phải cần rất nhiều dược liệu quý giá, vì vậy chúng phải được mua về càng sớm càng tốt.

Và ngay khi hắn rời khỏi khu biệt thự, một chiếc taxi âm thầm lặng lẽ bám theo hắn.

Lương Siêu nghe ngóng một hồi xong liền đi đến con phố trung y lớn nhất Giang Lăng này.

Không chỉ có phòng khám trung y, ở nơi này còn có rất nhiều cửa hàng thuốc quy mô lớn, từ những dược liệu thông thường như Cam Thảo đến những dược liệu quý giá như Linh Chi, hay Lão Sơn Sâm đều có.

Cuối cùng Lương Siêu chọn một cửa hàng thuốc có nhiều sản phẩm nhất.

Sau khi thuần thục chọn ra hơn bốn mươi loại dược liệu, các túi lớn nhỏ gần như chất đầy toàn bộ quầy tính tiền khiến cho mấy người làm nhìn muốn ngu luôn.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Tên này lấy nhiều dược liệu như vậy để làm gì?

Linh Chi tím 100 năm - nhân sâm già, thậm chí còn có Hà Thủ Ô loại đặc biệt! Đây là là đang định mở một tiệm thuốc luôn sao?

Lương Siêu khẽ gật gật đầu, sau khi xác nhận rằng tất cả các dược liệu để điều chế thuốc bôi cho Lương Nghiên đã đầy đủ, Lương Siêu mới vui vẻ xách số dược liệu này đi.

"Này! Này! Này"

"Anh làm cái gì thế? Chưa tính tiền mà đã đi rồi sao? Ăn cướp à?”

"Ơ..."

Lúng túng

Lương Siêu nhìn đám người đang chắn trước mặt mình, dừng lại, cười gãi đầu, hắn đã lâu không có xuống núi, rất nhiều đồ vật đều được bệnh nhân cho luôn không lấy hào nào, cho nên mới khiến hắn quên mất một việc mua là phải trả tiền.

“Thật xin lỗi.”

“Chuyện là thế này, tôi lúc đi ra ngoài vội quá nên tiền cũng không có mang theo, hay là thế này, mọi người cứ đem những dược liệu này quy thành tiền đi, sau đó tôi sẽ ở đây giúp chẩn bệnh vài người, mỗi lần chẩn bệnh coi như là tiền mua dược liệu, mọi người xem vậy được không?”

Hai tên kia nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó cùng những người xung quanh cười nhạo, chỉ vào mũi Lương Siêu mắng là tên điên!

"Này chàng trai, anh biết giá trị thị trường của những loại thảo dược anh chọn này là bao nhiêu không?"

"Tôi nói ra sẽ làm anh giật mình đấy, tổng cộng là 37 vạn!"

"Ồ."

Lương Siêu hờ hững nói, coi đó là chuyện đương nhiên: "Chỉ 37 vạn thôi sao, tôi dùng phí chẩn bệnh để trả không thành vấn đề gì nhỉ?”

“Nhỉ nhỉ cái quần ấy!”

“Anh đang đùa với chúng tôi đó à? Chưa cần nói anh trẻ măng như này có khi đến chứng chỉ tư cách hành y còn không có, cho dù có thì anh nghĩ anh là ai cơ chứ?”

"Tiền một ngày chẩn bệnh có thể trả tiền hàng trị giá dưới 40 vạn nhân dân tệ sao? Ông đây nhổ vào ấy!”

“Nói cho anh biết, ngay cả y sư Thủ Tịch của phòng thuốc bọn tôi, Hà lão Hà thần y xưng là Hoa Đà tái thế thì tiền chẩn bệnh cũng đếch nhiều được như vậy nhé!”

“Ồ..."

Lương Siêu lại ngượng ngùng gãi đầu, chân thành cười nói: "Ông ấy là ông ấy, tôi là tôi, tôi cảm thấy y thuật của mình..."

"Hẳn là mạnh hơn so với hắn một chút."

Hai người đàn ông: ". . . "

Mọi người: "..."

Tôi từng thấy qua không ít người vô liêm sỉ, nhưng thanh niên không biết xấu hổ như này thật đúng là hiếm thấy.

"Thằng kia, mày cho rằng chúng tao đều bị ngu à?"

"Tao lười nói nhảm với mày, mau trả dược liệu lại! Bằng không tao gọi người lấy gậy đánh mày!"

“Hứ, chỉ với cái đạo hạnh y thuật này của mày mà lại không biết ngượng đi bì với Hà thần y của chúng tao sao? Ông đây nhổ vào mặt!”

Lương Siêu khéo léo tránh né, một người trong đó phun ra một ngụm đờm đặc, sắc mặt dần dần trở nên không vui.

"Anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể sỉ nhục y thuật của tôi.”

“Ví dụ, tôi có thể nhìn thoáng qua liền biết, cái phương diện phần dưới kia của anh rất kém, ở trên giường với vợ không quá ba giây thôi là tước pháo đầu hàng.”

“Thế nào bây giờ thấy tôi lợi hại chưa?”

Liếc!

Trong chốc lát, người đàn ông kia trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người xung quanh.

"Mày, mày ăn nói liên thiên, mồm miệng thở ra toàn cứ*t!"

"Cút ngay! Ở cửa hàng của chúng tao không hoan nghênh mày!"

"Ha ha, anh xem anh vội vàng cái gì, tôi nói đủ để giữ thể diện cho anh rồi, tôi chỉ nói anh không phải giỏi chuyện đó lắm thôi, chứ tôi cũng không nói rằng anh thường đến chợ tình dục để kiếm phụ nữ, và còn không cẩn thận nhiễm bệnh lậu đâu!”

“Cái bệnh Giang mai kia chắc cũng bị khá lâu rồi nhỉ?”

“Cái đệt!"

"Trần Quang, tên khốn kiếp, cậu bị bệnh đó rồi lại còn dùng ly nước với tôi sao?!"

“Tởm vãi linh hồn, ông đây méo làm chung ca với cậu nữa!”

Mấy người làm cùng lập tức tránh xa Trần Quang như thể họ đang trốn tránh bệnh dịch. Muốn kéo dài khoảng với Trần Quang, ngay cả khi đã tránh xa năm mét, họ vẫn cảm thấy rằng nó không đủ để không bị nhiễm nên lại tiếp tục lùi lại ...

Chỉ trong một chốc một lát, khoảng cách năm thước nội xung quanh Trần Quang sạch bách không bóng người!

Tuy nói tất cả mọi người không tin một người trẻ tuổi chỉ bằng việc nhìn thôi là có thể nhìn ra người khác có bệnh, nhưng loại sự tình này mọi người đều không tin nhưng ắt có.

"Mày, mày!"

Trần Quang cảm thấy phổi sắp nổ tung, sắc mặt tái nhợt cầm một cây gậy gỗ ném về phía Lương Siêu.

"Ồ? Cục lên rồi đấy!”

Lương Siêu bắt đầu mỉm cười, đang định lùi lại một bước trốn đi thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm mát.

"Dừng tay lại!"

Một người phụ nữ mặc áo lụa, váy hoa quấn quanh hông đột nhiên đi tới trước mặt Lương Siêu, cô ta nhướng mày một cách xinh đẹp.

Sau đó chỉ vào nhân viên cửa hàng Trần Quang.

"Khách hàng là Thượng đế. Đây có phải là cách anh đối xử với thượng đế không?"

"Thượng đế sao?"

"Tên đó không có lấy một xu, đang muốn quỵt tiền đó, loại này thì thượng đế thá gì chứ!”

“Không phải có mười mấy vạn thôi sao?”

Người phụ nữ liếc mắt nhìn Trần Quang trắng mắt, sau đó cũng không ngần ngại lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng và ném vào anh ta.

"Tôi sẽ giải quyết số tiền của anh ta."

"Quẹt thẻ."

Chương 8: Khiến Lương Siêu chết không có chỗ chôn thân

Khi nhìn thấy điều đó, không chỉ có mọi người kinh ngạc mà ngay cả Lương Siêu cũng bị sốc.

Bây giờ vẫn có những người đẹp nguyện trả tiền, trọng nghĩa khinh tài như thế này ư? Người này thật không dễ gặp được!

Vì vậy, Lương Siêu nhìn người phụ nữ nhiều hơn, mặc dù hắn chỉ có thể nhìn thấy lưng của cô ấy, nhưng vòng eo mảnh mai thon thả chỉ cần dùng một cánh tay là có thể ôm vừa, đôi chân dài miên man được bao bọc trong chiếc quần tất, và cả bộ ngực vểnh cao khiến đàn ông chỉ cần nhìn vào là chảy nước miếng ...

Cô gái này xét về phương diện vóc dáng đúng là cực phẩm!

Đám người Trần Quang nhìn chằm chằm vào mặt người phụ nữ một lúc, sau đó nuốt nước bọt một cái ực rồi mới nhặt thẻ lên, vội vàng quẹt nó.

Tinh!

Ba mươi bảy vạn, giao dịch thành công!

“Á Đù giàu thật đó!"

Trần Quang bắt đầu cảm thấy tiếc cho mỹ nữ, giọng căm hận nói: “Người đẹp à, cô chắc không quen với tên này đúng không?”

“Để tôi nói cho cô biết, tên này này là một tên du côn lừa đảo xuất chúng, tiền này cô bỏ ra không đáng đâu.”

"Đúng vậy đó mỹ nhân, hơn hơn ba mươi vạn đủ để mua mấy chiếc túi hiệu nổi tiếng rồi nhỉ? Tại sao lại tiêu cho một tên chuyên lừa đảo khắp nơi như vậy làm gì?"

“Hè hè,…Người đẹp à, có phải cô coi trọng gương mặt non choẹt này rồi không? Vậy thì tôi cũng làm được nha! Ngoại hình của tôi không thua kém gì anh ta cả, và tôi còn lúc biến cừu lúc biến sói được đó!”

"..."

Nghe mấy người xung quanh càng ngày càng nói mấy lời thái quá, Tần Liên trong lòng cảm thấy ghê tởm!

Đi coi đường đường là truyền nhân thiên y thành một kẻ lang băm đầu đường xó chợ sao?

Lại còn, mặt non choẹt?

Muốn nhiều người ở đây mù mắt hay gì?

“Tiền là của tôi, bà đây thích tiêu như nào không đến phiên mấy người bình phẩm, cút hết đi.”

Phất tay hô hai tiếng, Tần Liên lúc này mới xoay người lại.

Lương Siêu đang định cảm ơn cô, nhưng khi nhìn thấy gương mặt trái xoan vừa khí chất lại còn xinh đẹp hòa hợp với nhau, lời vừa tới miệng đã chết lặng không nói ra được.

"Này, bị ngu rồi à?"

"Ngay cả câu cảm ơn cơ bản nhất cũng không có?"

Lương Siêu sau khi lấy lại tinh thần, gãi đầu tự mắng bản thân vô dụng, ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi, mấu chốt là cô quá đẹp, cho nên nhất thời mê hoặc một chút."

"Hôm nay cảm ơn sự hào phóng của cô, nếu tiện có thể để lại thông tin liên lạc được không?"

Tần Liên khẽ mím đôi môi đỏ mọng, cười nhìn Lương Siêu: "Muốn bắt chuyện phụ nữ cần có Wechat trước, chứ cái kiểu xin số này của anh có phải quá cũ rồi không?”

"Ờ thì..."

Lương Siêu lắc đầu giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn trả lại tiền cho cô."

“Thôi khỏi, chỉ là một số tiền nhỏ."

"Mà này, tôi nghe anh nói rằng anh dường như là một bác sĩ trung y, và còn biết mấy tí y thuật đúng không?”

Lương Siêu: "..."

Kỹ năng y thuật của mình chỉ có mấy tí thôi á?

Có mà trăm nghìn tí ấy.

Nói xong, đôi mắt đẹp của Tần Liên khẽ đảo một vòng, nói: "Ừm, thế này thì sao, tôi cảm thấy gần đây thân thể không được tốt lắm, hay anh chẩn bệnh miễn phí cho tôi đi.”

“Nghe nói bên trung y bọn anh ở phương diện điều dưỡng rất lợi hại, vậy anh thử trên người tôi đi, coi như trả số tiền kia.”

"Ừm, Được."

Lương Siêu không có trốn tránh, trực tiếp đồng ý, ngay từ một năm trước, tiền đám nhà giàu phải trả cho hắn nếu muốn khám bệnh cũng phải tiền vạn, chuyện này là do ông già định ra, nhưng dù tiền xem bệnh cao như vậy nhưng người giàu đến tìm hắn khám cứ nối gót nhau không dứt.

Cho nên cái giá ba mươi bảy vạn, người thiệt không phải là người đẹp này, mà là bản thân hắn mới đúng.

"Ha ha, anh thật đúng không biết ngại nhỉ?”

"Được rồi đi theo tôi đi, tôi hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng."

Cứ như vậy, Lương Siêu và Tần Liên rời khỏi hiệu thuốc, vẫy một chiếc taxi bên đường.

Cùng lúc đó, Tề Tuyết tình cờ cũng đến một quầy thuốc trung y trên phố Vinh Đạt này, lúc xuống xe, vô hình nhìn thấy hai người đang vừa nói vừa cười sóng vai bên nhau.

"Hả?"

“Mẹ ơi nhìn kìa!”

“Kia không phải là Lương Siêu sao? Sao hắn lại đi cùng với dì Liên chứ?”

“Hử?”

Triệu Nhã Chi sửng sốt đôi chút, phản ứng đầu tiên là không tin được.

Hai người này sao lại đi cùng nhau nhanh như vậy được?

Tận mắt nhìn mới tin, lúc đích thân bà nhìn thấy hai người Lương Siêu và Tần Liên đứng cùng nhau thì bà lập tức sốc nặng, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, liền hiểu ra:

"Hừm, Tần Liên này chắc chắn đang cố gắng sắp xếp cuộc hôn nhân giữa Nhược Đồng và tên đó. Nên mới đi lén tìm tiên nhóc đó âm thầm lên kế hoạch tác hợp cho Nhược Đồng.”

“Dạ?”

Tề Tuyết trong lòng hoảng hốt: “Vậy phải làm sao bây giờ?"

“Không được, bây giờ con đi ngăn dì Liên lại. Chuyện này mà để dì ấy làm thành công thì ngày sau chúng ta không sống tốt được nữa đâu.”

Tề Tuyết nói xong liền muốn xông tới, có điều còn chưa đi nổi hai bước đã Triệu Nhã Chi kéo lại, bà ta khịt mũi nói: "Tiểu Tuyết à, hoảng vậy làm gì chứ?"

“Mắt nhìn của Nhược Đồng cao như nào đâu phải con không biết, ngay cả công tử phó tổng của tập đoàn Trần thị theo đuổi Nhược Đồng cả nửa năm rồi nhưng nó vẫn không có một chút ý định buông lời đồng ý kìa, chỉ dựa vào tên nhóc lỗ mãng kia mà được sao?”

"Hừ, con nghĩ Nhược Đồng sẽ để ý đến tên đó không?"

Tề Tuyết sau khi nghĩ về điều đó ngay lập tức, trái tim treo lơ lửng.

"Nhưng ngay cả khi Nhược Đồng không nhìn lọt mắt anh ta thì cũng không cưỡng lại được sự thêm nếm của dì Liên mà, nhỡ đâu…….”

"Không nhỡ nhàng gì hết."

Triệu Nhã Chi lắc đầu, đôi mắt tam giác tỏa ra tia sáng lạnh như rắn độc, sau đó suy nghĩ một chút.

Một lúc, bà ta lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh Tần Liên và Lương Siêu trước khi họ lên xe taxi, sau đó mở WeChat tính làm chuyện xấu.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

"Mẹ đang nói chuyện với ai vậy?"

Triệu Nhã Chi đắc thắng cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt già nua đầy phấn tràn đầy hung ác: "Tiểu Tuyết, cứ chờ xem, cục tức này Tần gia không giúp con xả thì mẹ đây sẽ giúp con!”

“Lần này Lương Siêu không may bị mẹ gặp được, mẹ phải khiến hắn ta chết không có chỗ chôn thây!”

Chương 9: Đây là một trai thẳng như sắt

Chẳng mấy chốc, một cuộc gọi đến.

Sau khi nhìn thấy tên người gọi, Triệu Nhã Chi đã nhấc máy lên, khóe miệng cười lạnh, lập tức kết nối.

“A Lo, là anh Kim Hùng đúng không?”

“Ông đây không có thời gian để nói nhảm với cô!"

"Nói cho tôi biết, bức ảnh cô vừa đăng là có ý gì!"

"Hả??"

Triệu Nhã Chi giả ngu một lúc, lúc đầu còn vờ ngạc nhiên, nhưng sau khi bị đối phương mắng như quát thì mới nói: "Tôi chỉ tình cờ gặp thôi, và tôi chỉ muốn chụp một bức ảnh để nhắc nhở anh Kim Hùng thôi mà."

"Ôi, tôi thực sự cảm thấy thất vọng thay. Tục ngữ có câu, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, uổng công anh đã si mê Tần Liên. Nghe nói cậu chờ đợi cô ta hai năm qua, chưa từng động qua nữ nhân nào phải không?"

“Nhưng Tần Liên cô ta lại….haizz. Không ngờ cô ta lại thích kiểu như vậy, không thích kiểu giống như anh Kim Hùng bá khí và độc đoán, mà cô ta thích kiểu con trai tiểu thịt tươi trắng nõn như bún độc nhất vô nhị này.”

“A!”

Rất nhanh, trong điện thoại truyền đến một trận tiếng rống giận.

Ngay sau đó Triệu Nhã Chi liền nghe được đầu điện thoại bên kia bắt đầu có tiếng phân phó: "Tra! Tra ngay cho tôi!"

"Trong vòng ba ngày tôi phải biết được tất cả tư liệu liên quan đến tên mặt bột trong hình.”

"Một tên nhãi dám đến và giật phụ nữ từ tao sao? Tao nhất định phải bắt mày cho thắp đèn trời!"

"Anh Cẩm Hùng à! Không cần điều tra đâu!"

Triệu Nhã Chi vội vàng nói: "Tiểu tử kia tên là Lương Siêu, vừa hay trước đó tôi có quen biết hắn ở khu biệt thự chỗ bọn tôi ở!”

"Lát nữa tôi sẽ gửi cho anh số nhà cụ thể của hắn ta, còn về phần tiếp theo nên làm gì, tất cả là do anh quyết định."

"Được!"

Đối phương trầm giọng đáp: "Lần này tôi nợ cô một ân tình, sau này nếu cần gì, cô cứ việc nói.”

“Nào nào, anh Kim Hùng không cần khách khí làm gì, tôi gửi cho anh ngay đây, cúp trước nhé!”

Bởi vì Triệu Nhã Chi đã bật loa ngoài trước đó cho nên Tề Tuyết có thể nghe rõ cuộc trò chuyện, ngay sau đó cô liền nhìn về phía mẹ mình giơ ngón tay cái lên!”

"Mượn đao giết người, mẹ à, chiêu này cao đấy!”

“Kim Hùng mà xuất mã thì tên nhóc lỗ mang kia sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai đâu!”

Triệu Nhã Chi thật sâu gật đầu: "Ừ, đó là đương nhiên."

...

Trong xe taxi, Tần Liên cùng Lương Siêu tùy ý trò chuyện, trong lúc đó Lương Siêu cũng hỏi danh tính của cô, nhưng dường như đối phương không muốn tiết lộ nên cũng không hỏi nữa.

Nửa tiếng sau, hai người vừa xuống xe, Tần Liên liền đưa Lương Siêu đến một khách sạn năm sao, lúc đầu Lương Siêu còn có chút mơ hồ, cho đến khi bị người kéo đến trước quầy lễ tân. Sau khi nghe cô nói muốn thuê một căn phòng xong, tim lại bắt đầu nhộn nhạo sửng sốt.

Bởi vì dãy phòng này không bình thường, thực ra là dãy phòng tình dục đặc biệt mà khách sạn này chuyên phục vụ!

“Cái đệt!”

“Anh đây tuy ngọc thụ lâm phong nhưng cách chơi của mỹ nữ này không phải gắt đến vậy chứ?”

Sau khi lẩm bẩm một mình xong, Lâm Mạc vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Tần Liên, lui về phía sau hai bước.

Tần liên quay đầu lại nhìn hắn, cô bị hàng loạt những động tác này của hắn khiến cho bối rối.

"Anh làm gì thế?"

Làm gì á?

Người đẹp à, vấn đề này hắn là người hỏi mới đúng chứ?

Sau khi thầm phàn nàn Lương Siêu nói: "Chỉ là khám bệnh mà thôi không cần phiền phức như vậy đâu, chỉ cần tìm một quán cà phê yên tĩnh bên đường, một quán ăn hay đại loại như vậy là được."

Quán cà phê?

Quán ăn?

Tần Liên bĩu môi, thầm nghĩ nếu đến những nơi đó thì sao có thể gọi cháu gái bảo bối của mình tới đây được?

Lần này cô đã quyết tâm rồi, thậm chí còn có ý gạo nấu thành cơm!

Vì tương lai của cháu gái bảo bối và hạnh phúc của cả nhà họ Trần trong thời gian tới, cô không nghĩ được nhiều nữa.

“Thôi nào! Đàn ông các anh sao mà nũng nịu thế chứ?”

“Hơn nữa tôi cũng có ăn anh đâu, anh cứ nghe theo tôi đi, mới cả không phải đám đàn ông đều thích loại phòng gợi cảm tình thú này sao? Cũng có thể đặt lịch hẹn để điều trị bệnh của mình ở đây, và hiệu quả chữa bệnh chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều đúng không?

Lương Siêu: "..."

Lúc hắn nhìn thấy mấy người lễ tân của khách sạn và nhiều người qua qua lại lại đều ngó đến dùng ánh mắt hoặc là khinh bỉ hoặc là ngưỡng mộ nhìn hắn, hắn liền kiên quyết lắc đầu.

"Không cần thiết chút nào, tôi vừa nhìn sắc mặt của cô, không có vấn đề lớn gì."

“Có điều lúc mỗi tháng tới ngày đèn đỏ sẽ rất đau, lượng máu quá nhiều mà thôi, nhưng mấy điều này đối với tôi mà nói chỉ là chuyện nhỏ, châm cứu là xong.”

Roẹt!

Tần Liên lập tức đỏ mặt, đặc biệt là khi cô ta cảm thấy rất nhiều người đàn ông đang lui tới nhìn cô ta với nụ cười xấu xa cùng với ánh mắt trêu thức, lúc này cô ta ngại tới mức muốn tìm cái lỗ để chui vào!

Tình cảnh này đừng nói tiếp tục thuê phòng, cô ta hiện giờ cũng không muốn ở lại nơi này nửa giây!

Chỉ trong nháy mắt, cô ta che mặt chạy ra ngoài, sau đó quay đầu lại nhìn Lương Siêu đằng sau nghiến răng nghiến lợi và dậm chân giận dữ.

“Anh, anh là đồ không biết xấu hổ!”

"Hở?"

"Tại sao tôi không biết xấu hổ chứ? Tôi đang nói sự thật mà"

Tần Liên hoàn toàn không nói nên lời. Cô phát hiện ra rằng Lương Siêu là một tên trai thẳng không biết gì hết! Là một người đàn ông thẳng thắn như thép!

Nếu là người khác đừng nói là còn đứng đây để ý hắn, chắc hẳn là cho ăn một cái tát cho vẹo đầu đi mới hả dạ.

Nhưng ...

Thôi quên đi, ai bảo người ta là truyền nhân của thiên y chứ, cứ tạm nhịn đã!

"Cho dù những gì anh nói là hoàn toàn đúng thì anh cũng không được nói với ta chuyện riêng tư ấy trước mặt nhiều người như vậy chứ? Lại còn lớn tiếng oang oang ra, muốn mặt con gái nhà người ta mất sạch sao?”

“À ờ..."

Lương Siêu nghĩ nghĩ, cười xin lỗi.

Cuối cùng, hai người đạt được thỏa hiệp, đến một quán trà vào phòng riêng.

Sau khi ngồi khoanh chân xuống, Lương Siêu bắt mạch cho Tần Liên xong liền yêu cầu cô nằm xuống.

Ngay khi cô chuẩn bị thực hiện châm cứu, cô nhận ra rằng bộ kim châm hắn thường mang theo bên mình đã rơi ở biệt thự, suy nghĩ một chút, hắn nói: "Ta quên mang theo kim châm cứu, hay xoa bóp cho cô?"

“Xoa bóp á?”

Tần Liên mày liễu hơi co lại, cô ta lớn tầm tuổi này rồi nhưng chưa từng cho người khác giới đụng vào người, trước giờ người xoa bóp cho toàn là con gái.

Nhưng lần này cô ta đáp lại một cách kỳ lạ như quỷ thần xui khiến.

“Ừ, được."

"Nhớ nhẹ một chút, thân thể của ta cũng không quá cứng."

"Ta nhận ra điều đó rồi, cô yên tâm."

"Hơn nữa chỉ cần đấm bóp cho cô một lần triệu chứng đau nhức khi đến tháng và khí huyết ra nhiều kia cũng sẽ cải thiện rất nhiều. Lần sau lại xoa bóp thì sẽ trị được tận gốc.”

"Hả?"

"Lại xoa bóp lần hai ư?"

Lương Siêu chân thành gật đầu: "Ừm, tôi luôn làm mọi việc từ đầu đến cuối, vì vậy tôi phải giúp bạn hoàn thành chữa khỏi."

"Yên tâm đi, thứ hai mát-xa này là tôi tặng miễn phí, không tính phí."

Tần Liên: "..."

Anh quan tâm tiền sao?

Buồn cười!

Sau một khắc.

Sau khi nghiêng người cúi xuống theo yêu cầu của Lương Siêu, Tần Liên vội vàng lấy điện thoại ra, đầu tiên là gửi địa điểm cho Tần Nhược Đồng, sau đó là một tin nhắn:

"Có việc gấp, mau tới đây!"

Chương 10: Đôi trẻ gặp nhau?

Cùng lúc đó, Tần Nhược Đồng, người đang ăn tối với bạn bè của mình, ngay lập tức đặt bát và đũa xuống sau khi nhận được tin.

"Cô nhỏ của mình có lẽ đang có chuyện gì đó khẩn cấp, vậy nên mình đi trước nhé!”

Nhặt chiếc túi và rời đi, cô ta trông giống như một nữ thần.

"Này!"

"Nhược Đồng, đợi đã!"

Hàn Húc thấy vậy cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, anh ta bỏ dĩa trên tay xuống sau đó vội vàng đi theo.

Trước đó anh ta đã từng hẹn Nhược Đồng ăn cơm cũng phải tầm 10 lần rồi, lại còn đích thân miễn phí tiền nước nửa tháng cho toàn bộ kí túc xã nữ bọn cô nữa.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Anh ta nghĩ mình đường đường cũng là công tử của nhà phó chủ tịch của tập đoàn Trần thị, nay lại hạ mình xuống làm những chuyện này sẽ khiến người tình trong mộng của mình có chút cảm động nên mới đồng ý hẹn hò với mình.

Nhưng bây giờ cơm nước còn chưa ăn xong, sao có thể lãng phí cơ hội lớn như thế này?

“Anh không cần đi theo tôi đâu, đợt sau chúng ta lại hẹn nhé.”

“Cái đó..."

“Nhược Đồng, dù sao hôm nay em cũng không lái xe, hay anh làm tài xế đưa em đi, hứa sẽ không làm chậm trễ việc của em với em cô nhỏ đâu, như vậy có được không?"

Tần Nhược Đồng suy nghĩ một lúc, thấy bây giờ sắc trời cũng đã muộn, một mỹ nhân như mình bắt taxi cũng có chút ngại ngùng lại cũng không an toàn nên gật đầu đồng ý cho Hàn Húc cơ hội thể hiện này.

“Ok!”

“Em đợi anh chút nhé, anh đi lái xe đến!”

Chỉ trong chốc lát chiếc xe thể thao mui trần màu xanh lam cực kỳ phong cách của Hàn Húc lái đến, anh ta xuống xe mở cửa cho Tần Nhược Đồng, sau khi cô ta vào trong thì bắt đầu khoe khoang.

"Nhược Đồng à, xe của anh trông như thế nào?"

“Giá của nó hơn 300 vạn đó, hơn nữa chiếc xe này lúc trước mua là vì em đó, Maserati được mệnh danh là nữ hoàng xe thể thao, giống như địa vị của em trong lòng anh vậy."

Tần Nhược Đồng: "..."

Nghe những lời lãng mạn trần tục này cô ta đã nổi cả da gà, nhất thời không biết tiếp chuyện với anh ta thế nào?

Nửa tiếng sau.

Dự vào vị trí Tần Liên gửi tới, Tần Nhược Đồng đến quán trà này, hỏi số phòng riêng liền chạy tới, Hàn Húc theo sát phía sau như người theo dõi. Nhìn thấy cơ hội gặp gỡ người nhà Tần Nhược Đồng, nhất định phải nắm bắt một hồi, biểu hiện thật tốt, hắn từng nghe Tần Nhược Đồng nói cô nhỏ không lớn hơn mình mấy tuổi, hơn nữa cũng coi là mỹ nữ cực phẩm. Tuyệt sắc giai nhân, nhan sắc của cô ta không thua gì Tần Nhược Đồng! Cho nên, Hàn Húc muốn nhìn thấy đã lâu.

Quán trà lầu hai.

Tần Nhược Đồng đi vào phòng riêng, đang định gõ cửa cửa thì nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ phòng riêng.

“A!” “Đau, có chút đau…”

“Anh, anh nhẹ một chút được không!”

Nghe thấy giọng của Tần Liên, mặt Tần Nhược Đồng bắt đầu nóng bừng một mảng, ngây ngốc tại chỗ.

Đây, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ha ha….”

Hàn Húc ở một bên nghe được mấy điều đó bắt đầu hứng thú, mặt cười xấu xa thấp giọng nói” “Nhược Đồng à, cô nhỏ của em….Thật biết cách chơi đó.”

“Cùng đàn ông ở nơi như vầy bày trò hoan lạc cũng đành đi, giờ lại còn gọi cháu gái đến, đây có được coi là sở thích lạ không?”

“Cút!”

Tần Nhược Đồng liếc Hàn Húc một cái: “Đừng nói nhảm nữa, cô nhỏ của tôi luôn rất cẩn thận trong cuộc sống riêng tư, cho nên sẽ không làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy đâu”

Nói xong cô đẩy cửa ra. Vừa bước vào, cảnh tượng trong phòng khiến hai người vô cùng kinh ngạc!

Chỉ thấy Tần Liên đang nằm ngửa trên ghế sa lông, tư thế cực kỳ không đứng đắn, hai chân tách ra gần như 90 độ, hai cánh tay của cô ta dang rộng, như một chứ ‘đại’ (1) lớn.

(1) Chữ đại: “大”

Hơn nữa ngay cả bộ quần áo trên người cô ta cũng bị vén lên, chiếc bụng trắng nõn và phẳng lì không chút mỡ của cô ta hoàn toàn lộ ra ...

Càng kích thích hơn chính là, một nam tử ngồi xếp bằng ở giữa hai chân của cô ta, ngay trên cái bụng lộ ra của cô ta, giơ tay vuốt lên xuống!

“Vãi nồi thật chứ……..”

“Thật, thật hăng say quá!”

Hàn Húc liên tục nuốt vài ngụm nước bọt và nhìn thẳng về phía trước. Quả nhiên, cô nhỏ của Tần Nhược Đồng cũng là một tuyệt sắc giai nhân!

Làn da này, Ngoại hình này ...

Nếu nói là cô ta mới 20 thì cũng có người tin!

Và nếu anh ta biết cô nhỏ của Tần Nhược Đồng là người tùy tiện phóng khoáng như vậy, anh ta sẽ thay đổi mục tiêu để theo đuổi cô ta!

Theo đuổi Tần Nhược Đồng nửa năm nay, ngay cả tay còn chưa được nắm, nếu theo đuổi cô nhỏ của cô ta thì…..

Phỏng chừng không tới một tháng là có thể lên giường được rồi nhỉ?

Ngay sau đó.

“Cô nhỏ!”

Tần Nhược Đồng không chịu nổi nữa hét lên, Tần Liên đang nhắm mắt hưởng thụ cũng bị đánh thức.

“Nhược Đồng, cháu đến rồi à?"

Và sau khi nhìn thấy một người xa lạ khác đi theo Nhược Đồng, cô ta lập tức nhận ra mình vẫn còn xốc xếch, vội vàng ngồi thẳng dậy chỉnh lại quần áo, vẻ mặt oán hận nhìn Tần Nhược Đồng.

“Con bé này, cô đã bảo cháu là đến đây tìm cô, sao cháu lại đưa người lạ đến làm gì?”

"Mau bảo hắn ta đi đi, cô có việc muốn nói với cháu."

"Chuyện gì?"

Tần Nhược Đồng ủ rũ khinh thường nhìn Lương Siêu, nói: "Cô không phải muốn giới thiệu bạn trai của cô cho cháu đấy chứ?"

"Cô nhỏ à, ở Giang Lăng có rất nhiều người nổi tiếng theo đuổi cô như vậy, cô không lọt mắt ai cũng đành đi, vậy mà cuối cùng lại chọn một tên khố rách áo ôm lại mặt bột như vậy?”

Ủa, alo?

Cô nói tôi là áo rách áo ôm thì là vậy đi, nhưng tôi giống tên mặt bột chỗ nào chứ?

Lương Siêu không nói nên lời trong một lúc, ấn tượng đầu tiên của hắn về cháu gái Tần Liên là cực kỳ tệ.

“Xong cô lại làm điều không đứng đắn như vậy với hắn ta, lại còn gọi cháu tới đây nữa!"

"Cô, cô muốn đem thể diện của Tần gia chúng ta đi đâu đây?!"

Tần Liên nghe vậy bối rối không hiểu, một lúc lâu mới phản ứng lại, sau khi ý thức được, che miệng nói: "Ha ha... "

Sau đó cô ta tiếp tục cười không ngừng, còn liếc trắng mắt nhìn Lương Siêu bên cạnh, dáng vẻ cực mê người.

"Nhược Đồng, con đang nghĩ gì trong đầu vậy? Hiểu lầm rồi!"

"Lương Siêu vừa rồi chỉ là xoa bóp cho cô để trị liệu bệnh tật thôi, nó không bẩn như cháu nghĩ đâu!"

Nhược Đồng?

Đây có phải là tên của cô cháu gái này không?

Nó khá đẹp, nhưng ... tại sao nó nghe quen quen?

Ngay sau đó.

"Lương Siêu?"

Tần Nhược Đồng lúc này mới kịp phản ứng.

“Cô nhỏ, cô nói hắn tên là gì? Lương Siêu sao?"

"Chẳng lẽ là người sáng nay cô nói với cháu à..."

Tần Liên cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, chính là hắn."

"Bây giờ để tôi long trọng giới thiệu từng người, đây là Lương Siêu, vị hôn phu của cháu."

"Lương Siêu, cô ấy là thiên kim nhà họ Tần chúng tôi, Tần Nhược Đồng, và cũng là vị hôn thê của các anh."

"Đôi bạn trẻ hôm nay cũng coi như lần đầu tiên gặp mặt rồi!"

Xầm xì!

Biết được thân phận của đối phương, sắc mặt Lương Siêu không khỏi trầm xuống.

Bây giờ hắn thực sự có ác cảm sâu sắc với nhà họ Tần.

Còn không đợi hắn phát hỏa thì Hàn Húc đã lập tức giãy nảy.

Nhìn thấy nữ thần trong mộng mình luôn dòm ngó sắp trở thành bồ đào của người khác, như vậy mà được sao?

"Cái gì vị hôn phu, vị hôn thê chứ! Sao tôi chưa nghe nói qua Nhược Đồng đã có hôn ước?"

“Cho dù có cũng là có với tôi mới đúng!”

Quảng cáo
Trước /856 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lụa Đỏ

Copyright © 2022 - MTruyện.net