Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 71: Tối nay, đã định sẵn là một đêm không ngủ
"Nghiêm trọng như vậy?" Lương Siêu không khỏi kinh ngạc.
"Anh Lương, tóm lại anh đừng nghe ngóng nữa." Dương Thi Vũ than vãn một hồi rồi nói: "Bởi vì chuyện lúc trước nên Lâm Lâm đã rất cảm kích anh, cho nên nhiều lần dặn tôi không thể làm phiền anh vì chuyện của cô ấy nữa, càng không muốn liên lụy anh."
Nghe xong, Lương Siêu cũng hiểu đại khái lời nói bóng gió của đối phương, chắc là phiền phức lần này Trâu Lâm gặp phải có liên quan đến chuyện trước đó.
"Người trước đó hạ độc thủ với Trâu Lâm, gần đây lại có hành động à?"
Dương Thi Vũ lại úp úp mở mở, cuối cùng bị Lương Siêu liên tục gặn hỏi mới khẽ gật đầu.
"Đúng thế."
"Sau khi chúng ta đi về, Kim gia Trấn Giang lại đi tìm Lâm Lâm một lần, bọn chúng ỷ vào phía sau có cao nhân trấn giữ nên lần này càng không kiêng nể gì cả."
"Không chỉ muốn Lâm Lâm miễn phí đưa tổ nghiệp cho bọn chúng, còn muốn cô ấy khai ra là ai phá tro cốt âm huyết kia."
"Lâm Lâm chết sống không chịu, người nhà họ Kim liền nói cho cô thêm ba ngày cuối cùng để suy xét, nếu đến lúc đó Lâm Lâm còn không ngoan ngoãn nghe lời, vậy, vậy..."
"Vậy sẽ lại mời cao nhân trong gia tộc bọn họ ra tay, tra tấn Lâm Lâm bảy ngày bảy đêm rồi khiến cô phải biến mất khỏi thế giới bằng kiểu chết thảm thương nhất..."
Lương Siêu nghe vậy thì khẽ giật mình, Kim gia này cũng quá hung ác.
Hắn lập tức sờ chóp mũi một cái, nói: "Nếu chuyện này cũng có liên quan đến tôi thì tôi không quan tâm đến có phải không tốt lắm không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nghe Lương Siêu muốn xen vào, Dương Thi Vũ vội vàng lắc đầu, thở dài: "Anh Lương, tôi biết anh có bản lĩnh cao cường, nhưng cao nhân phía sau Kim gia là một cổ sư chuyên tu luyện các thủ đoạn âm độc."
"Hơn nữa dựa vào nguồn tin đáng tin cậy của Lâm Lâm thì người này có hung danh rất hiển hách và thần bị trong tỉnh Trấn Giang, là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm."
Lương Siêu buồn bực hỏi: "Nếu Trâu Lâm biết cả rồi thì cô ấy chuẩn bị ngồi chờ chết sao?"
"Đương nhiên sẽ không."
"Lâm Lâm đã mời người của phân bộ Võ Minh ở Trấn Giang ra mặt, bây giờ đang được bảo vệ nghiêm ngặt."
Lương Siêu nghe vậy thì khẽ giật mình, mà khi nghe Dương Thi Vũ nói người Trâu Lâm mời đến chỉ là mười thành viên bình thường của phân bộ Trấn Giang thì khóe miệng hắn cũng không khỏi giật giật!
Có thể nhìn ra đại khái từ loại thủ đoạn tro cốt âm huyết này, tối thiểu cổ sư kia có thể sánh ngang với Huyền Vũ Giả cảnh giới Tông Sư, hơn nữa bởi vì cổ sư thủ đoạn đặc thù, tông sư bình thường gặp phải cũng đau cả đầu, có thể tránh thì tránh, huống chi là mười thành viên bình thường?
Là đặc biệt đi qua tặng đầu người à?
Phải biết là phần lớn cổ sư là hạng người tính cách quái gở, khi hung ác lên thì không kiêng kị, kính sợ cái gì, cho dù là thành viên Võ Minh cũng muốn giết thì cứ giết!
Lương Siêu lại suy nghĩ một chút, tiện thể mà nói: "Cô đưa địa chỉ trang viên của Trâu Lâm cho tôi đi, ngày mai tôi đi qua một chuyến.”
"Cái này..." Dương Thi Vũ còn đang do dự, chẳng qua thấy Lương Siêu đã quyết định, cuối cùng đành phải nhắc nhở một tiếng cẩn thận.
Cúp điện thoại, Liễu Băng Khanh hoài nghi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Vừa đánh vừa giết, nghe có vẻ rất nguy hiểm."
Lương Siêu cười nhẹ một tiếng, nhún vai nói: "Việc nhỏ thôi, không cần lo lắng, ngày mai tôi đi du lịch như thường lệ, lần này nhất định sẽ chữa hết bệnh cho cô."
Vừa dứt lời thì…
Tích tích!
Điện thoại vang lên, Dương Thi Vũ đã gửi định vị trang viên qua weibo.
Liễu Băng Loan nhìn thấy thì không khỏi khẽ kêu lên: "Anh rể, bình thường không phải anh không dùng weibo sao?"
"Hơn nữa giao diện weibo của anh rất trống trải, chỉ có tin nhắn của Dương Thi Vũ mà thôi?"
"Chẳng lẽ anh chỉ kết bạn với một mình cô ta à?"
"A?"
Lương Siêu còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị Liễu Băng Khanh giật đi rồi lật xem một hồi, ngay sau đó hắn cảm giác được nhiệt độ quanh mình hạ xuống một chút.
"Dương Thi Vũ này là người đầu tiên, cũng là người duy nhất anh kết bạn?"
"Xem ra cô ta rất quan trọng với anh, chẳng lẽ cũng là vị hôn thê à?"
Lương Siêu: "..."
Giờ còn chưa vào cửa mà đã ăn được dấm rồi sao?
Sau khi bất đắc dĩ giải thích một hồi, Liễu Băng Khanh cũng không dây dưa nữa, chỉ dùng điện thoại của Lương Siêu thêm tài khoản của Liễu Băng Loan vào, lại sao chép lại tin nhắn định vị vừa rồi của Dương Thi Vũ vào máy của mình, cuối cùng thì xoá bỏ kết bạn với Dương Thi Vũ.
Lương Siêu: "..."
Phụ nữ... Khi xử lý chuyện này chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Sạch sẽ, lưu loát!
Hôm sau.
Bởi vì đến trang viên Trâu Lâm cần đi xe mấy giờ, trời còn chưa sáng Lương Siêu đã lái một chiếc Mercedes Benz SUV dẫn Lương Nghiên, Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan xuất phát.
Trên đường họ cười cười nói nói, thời gian cũng qua nhanh, mười giờ thì đến nơi.
Nhưng đám người vừa xuống xe thì…
Rầm rầm!
Mười người võ trang đầy đủ lập tức lao ra từ bốn phương tám hướng bao vây lấy họ, làm Lương Nghiên và Liễu Băng Loan giật mình kêu lên.
Đội hình này cũng đủ lớn.
"Các người là ai." Ngay sau đó, một mỹ nữ mặc đồ thể thao, có mái tóc ngắn ngang tai, dáng người cực kỳ nóng bỏng đi tới, mang vẻ mặt cảnh giác mà dò xét.
"Ai..."
"Các người có khẩn trương quá không? Tôi tới tìm Trâu Lâm." Lương Siêu lắc đầu bất đắc dĩ thở dài.
"Hạ tiểu thư!" Lúc này, Trâu Lâm mặc áo choàng, gương mặt tiều tụy vội vàng chạy ra, lập tức giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, bọn họ đều là bạn của tôi, cũng tới giúp tôi."
Hạ Tử Yên nghe vậy thì dò xét bọn người Lương Siêu một hồi rồi mới cho bọn họ đi vào. Đi vào đại sảnh, Trâu Lâm đầu tiên là cúi người thật thấp trước Lương Siêu.
"Ngài Lương, tình huống cụ thể thì Thi Vũ đã nói với tôi rồi, thật cảm ơn ngài chịu đến giúp tôi."
"Việc nhỏ."
"Đúng lúc tôi muốn dẫn bạn đến chỗ cô ngâm suối nước nóng ké hai ngày, hỗ trợ coi như tiện thể thôi." Lương Siêu vẫy tay, khẽ cười và nói.
Tiện thể?
Hạ Tử Yên nghe vậy thì khẽ giật mình, tiếp theo khinh bỉ hừ một tiếng.
"Trâu tiểu thư, hẳn cô phải biết nguy hiểm gặp phải lần này lớn đến mức nào, thứ người không có đến hai lạng thịt như anh ta có thể hỗ trợ cái gì? Thêm phiền cho chúng tôi thì có."
"Này!"
"Cô có biết nói chuyện hay không! Cả nhà các người cộng lại cũng không lợi hại bằng một mình anh rể của tôi! Anh rể của tôi chính là..."
"Được rồi Băng Loan." Lương Siêu cắt ngang lời cô, lại cười nhìn Hạ Tử Yên một cái, lười tranh cãi với cô ta.
"Trâu Lâm, tôi nghe Dương tiểu thư nói Kim gia cho cô thời gian ba ngày?"
"Hôm nay là ngày thứ mấy?"
"Ngày thứ ba."
Vừa dứt lời, điện thoại của Trâu Lâm vang lên, dọa cô đột nhiên run lên một cái.
"Đừng sợ." Lúc này Hạ Tử Yên vỗ vỗ bả vai cô: "Có chúng tôi ở đây, cô cứ nghe máy đi."
Trâu Lâm hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mà nhấn nút nghe máy.
"Alo, ai vậy?"
"Cô biết rõ còn cố hỏi à?"
"Thời gian ba ngày đã đến, suy xét thế nào rồi?"
Trâu Lâm cắn răng, nghiến ra bốn chữ từ kẽ răng: "Không có khả năng!"
"Khà..."
"Tự cho là có người bảo vệ thì muốn cứng rắn đối đầu phải không?"
Trong lòng Trâu Lâm siết chặt, không ngờ đối phương lại biết rõ từng hành động cử chỉ của mình như lòng bàn tay, hơn nữa nói tới nói lui vẫn không chút sợ hãi như vậy.
"Nếu cô đã đưa ra lựa chọn cuối cùng, vậy thì chờ lấy đi, chờ màn đêm buông xuống."
"Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ."
"Khà khà khà..."
Chương 72: Đúng là ngây thơ
Nghe thấy tiếng cười khàn khàn đầy nguy hiểm, ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Sau khi bên kia ngắt điện thoại, Hạ Tử Yên lập tức gọi điện thoại cho một người bạn ở Cục Công nghệ thông tin Trấn Giang.
Ngay sau khi chào đối phương qua điện thoại, cô đã nhờ bọn họ hỗ trợ theo dõi và tìm kiếm vị trí của người gọi nhưng vẫn không có kết quả gì. Thời gian trò chuyện của đối phương quá ngắn nên không thể xác định được vị trí cụ thể. Hơn nữa, đây lại là điện thoại công cộng và giọng nói cũng được xử lý bằng thiết bị. Rõ ràng là đối phương đã có sự chuẩn bị kỹ càng.
Nhất thời, mười mấy Huyền Vũ Giả đều trầm ngâm suy nghĩ, thậm chí còn có người bắt đầu muốn rút lui.
“Tử Yên, hay là chúng ta quay về đi?”
“Đúng vậy, dựa theo ý của đối phương chắc chắn đêm nay sẽ tới. Nếu như cô đã suy đoán là tên ác ma Lỗ Trì đó thì chúng ta cần gì chuốc lấy phiền phức?”
Nghe vậy, Hạ Tử Yên trừng mắt nhìn hai người kia.
“Đồ nhát gan!”
“Muốn đi thì cứ đi đi, bà đây không thèm ở cùng với hai tên khốn!”
“Ô?”
Lương Siêu nhíu mày và mỉm cười nhìn Hạ Tử Yên, hắn thật sự không nhìn thấy bất cứ vẻ sợ hãi nào trên mặt cô.
Người phụ nữ này thật can đảm.
Hai người bị Hạ Tử Yên khiển trách quay mặt nhìn nhau, sau khi do dự dự một hồi vẫn lựa chọn cúi đầu rời đi.
“Đúng là hai tên vô dụng!”
Hạ Tử Yên nghiến răng nghiến lợi mắng, sau đó liếc nhìn khoảng 10 người còn lại. Khi thấy bọn họ có vẻ dao động, cô vội động viên bọn họ.
“Một cô gái như tôi còn không sợ, các người sợ cái gì?”
“Hơn nữa, tôi còn ăn trộm được một bộ bí kíp liên hợp công kích từ ông nội của tôi. Chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, thực hiện hoàn hảo đòn chí mạng cấp bậc cao thủ, cộng thêm tên Lỗ Trì kia rất khinh địch nhất định có thể giết tên đó chỉ bằng một chiêu!”
Lương Siêu: “…”
Hiện tại hắn chắc chắn được nhóm người này ngây thơ tới mức nào.
Muốn giết chết 1 cổ sư còn khó gấp đôi giết chết 1 Huyền Vũ Giả cùng cấp!
Mấy người đó có hiểu không vậy?
Có điều dựa vào lời nói tràn ngập khí thế của Hạ Tử Yên, hắn cũng không hề ghét cô bởi vì suy cho cùng đả kích người khách là một hành vi không tốt.
“Còn nữa, nếu như đối phương thật sự là Lỗ Trì thì tên này chính là người đứng thứ 3 mà phân bộ chúng ta đang truy nã!”
“Mọi người thử nghĩ xem, nếu như mười mấy người chúng ta liên thủ với nhau giết chết tên này thì sau khi trở về sẽ nhận được đãi ngộ gì? Chắc chắn chuyện thăng chức chỉ là trong chớp mắt!”
Nghe xong, mười mấy người nhất thời đều cảm thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào, tất cả vẻ do dự cùng hoảng sợ lúc trước đều biến mất, gật đầu lia lịa.
“Được!”
“Vậy thì chúng ta hãy giành tấm vé lớn này!”
“Anh, bọn họ đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu một chút nào cả.”
Lương Nghiên ngơ ngác hỏi, Lương Siêu xoa đầu cô bé và nói: “Bọn họ đang thảo luận làm thế nào để đánh bại kẻ xấu.”
“A?”
Nghe vậy, Lương Nghiên lập tức mỉm cười với mọi người và nói: “Mọi người cứ yên tâm, anh trai của em rất mạnh. Hơn nữa, anh ấy chuyên đi đánh mấy kẻ xấu!”
“Đúng vậy.”
Liễu Băng Loan phụ họa một tiếng, thậm chí còn vẫy vẫy tay với đám người Hạ Tử Yên.
“Chỉ cần có anh rể của tôi ở đây thì các người có ở đó hay không cũng chẳng sao cả. Yên tâm đi, đến lúc đó mọi người chỉ cần giúp anh rể một tay là được.”
Sau khi nghe xong, đám người hỏi lại bọn họ từ đâu tới với vẻ không hài lòng.
Sau khi biết được là từ Thiên Hải tới, bọn họ liền phá lên cười!
“Một nơi như Thiên Hải mà cũng có cao thủ sao?”
“Chắc chắn là không có! Chẳng lẽ cậu không nghe nói rằng ngay cả Vũ Minh cũng sắp hủy bỏ quyết định thành lập phân bộ ở Thiên Hải hay sao?”
Hạ Tử Yên cũng cười với vẻ khinh thường, cô hỏi Lương Siêu: “Nếu như anh cũng tới để giúp đỡ Trâu tiểu thư, vậy anh nói cho tôi biết thực lực của anh tới đâu đi?”
“Tôi muốn nắm rõ để còn phân công cho anh nhiệm vụ thích hợp.”
“Hạ tiểu thư, ngài Lương thật sự rất mạnh!”
Trâu Lâm thấy không đành lòng, vội vàng giải thích: “Nếu như trước đó không có hắn thì ta đã chết từ lâu rồi, hơn nữa hắn cũng chính là người phá…”
Hạ Tử Yên giơ tay ngắt lời cô ta: “Trâu tiểu thư, trong mắt những người bình thường như cô, bất cứ Huyền Vũ giả nào cũng tự xưng là cường giả nhưng nếu như hắn đã từ Thiên Hải tới đây thì tôi nghĩ bất cứ ai trong chúng tôi đều có thể đánh bại hắn.”
“Ha ha, Tử Yên nói đúng.”
“Không chỉ đánh bại mà còn chơi đùa giống như một món đồ chơi.”
“...”
Mọi người bắt đầu có cảm giác vượt trội khiến cho Liễu Băng Loan tức tới mức muốn nói lại nhưng lại bị Lương Siêu ngăn cản.
Có một số việc không nên nói lại làm gì, tốn nước miếng để làm gì chứ?
“Này, hỏi anh đấy?”
“Rốt cuộc thực lực của anh như thế nào?”
Hạ Tử Yên lại hỏi, Lương Siêu cười cười và ra hiệu với cô ta.
“Chắc hẳn là cao hơn cô một chút.”
Hạ Tử Yên chợt cau mày, sau đó hừ lạnh một tiếng phớt lờ hắn và cùng mọi người tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Về phần đoàn người Lương Siêu, nên ăn thì đi ăn, nên uống thì đi uống.
“Anh rể, không phải chúng ta tới để tắm suối nước nóng sao?”
“Hôm nay, sợ mọi người gặp nguy hiểm nên tạm thời chưa tắm vội. Đợi đến sáng mai, chúng ta đi tắm cũng được.”
“ y da, có anh đi theo thì chúng ta có thể gặp nguy hiểm gì được chứ.”
Lương Siêu nhất thời trừng mắt nhìn Liễu Băng Loan với vẻ kỳ quái: “Ý của cô là để tôi đi cùng cô vào tắm suối nước nóng sao? Trong khe núi kia không có chỗ che chắn đâu.”
Liễu Băng Loan nhận ra mình nói sai, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng nhưng sau đó cô ta thì thầm: “Dù sao thì tôi và chị tôi đều là người của anh, vì thế cùng nhau tắm cũng chẳng có gì to tát.”
Lương Siêu kinh ngạc tới mức phun cả trà ra.
Ôi trời, sao cô ta nghĩ thoáng thế!
Mà những lời này bị Hạ Tử Yên đi ngang qua nghe được, cô ta lập tức ném cho hắn cái nhìn khinh bỉ.
“Tên cặn bã!”
Một lát sau.
Liễu Băng Khanh hơi khát nước, cô ấy nói: “Lương Siêu, đi lấy hộ tôi ly cà phê.”
“Được.”
Nghe thấy vậy, Hạ Tử Yên cách đó không xa nhìn lại với vẻ mặt kỳ quái: “Hắn tên là Lương Siêu sao?”
Liễu Băng Khanh gật gật đầu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“À, không có gì.”
Hạ Tử Yên lắc đầu. Tự lẩm bẩm: “Cái tên ngu xuẩn gì thế này, chẳng qua là một tên cặn bã trùng tên mà thôi.”
Lương Siêu: “???”
Ngay cả tên của tôi cũng trêu chọc đến cô?
Cái này quá đáng quá đi!
Chín giờ tối.
Phân bộ Vũ Minh ở Trấn Giang.
“Phó bộ chủ.”
Một chấp sự đi vào văn phòng của phó phân bộ và nói: “Thông tin mà Tử Yên tiểu thư báo lên lúc trước đã được xác minh, người tấn công Trâu Lâm chính là cổ sư Lỗ Trì.”
Nghe vậy, phó phân bộ Hạ Tam Hải cau mày.
Đúng lúc này, một chấp sự khác xông vào với vẻ hốt hoảng.
“Không, không xong rồi!”
“Phó phân bộ! Tôi vừa nhận được tin! Tử Yên tiểu thư đã dẫn theo mười mấy thành viên của phân bộ tới Trâu gia từ sáng sớm!”
“Cái gì!”
Hạ Tam Hải đứng bật dậy, vẻ mặt đầy kinh hãi!
“Làm bừa!”
“Mau! Đi triệu tập tất cả chấp sự trong phân bộ tới! Mau đi theo tôi cứu người!”
Chương 73: Cổ sư Lỗ Trì
Lỗ Trì là ai?
Chính là một tên giết người không chớp mắt và bị tra ra có liên quan tới hàng trăm vụ án mạng!
Bởi vậy ông ta là người đứng thứ 3 trong danh sách truy nã của phân bộ Vũ Minh ở Trấn Giang!
Nửa năm trước, sau khi phó phân bộ phát hiện tung tích của ông ta, phó phân bộ đã liên hợp với 8 vị chấp sự cùng với mười mấy thành viên tinh anh giăng lưới bắt ông ta nhưng kết quả cuối cùng…
Hơn chục thành viên tinh anh đều chết vì trúng độc!
Trong 8 chấp sự, 5 người chết còn 3 người bị thương nặng!
Về phần phó phân bộ tiền nhiệm đã biến thành một vũng máu loãng ngay tại chỗ!
Có lẽ bởi vì chiến tích quá kinh khủng cho nên sau khi sự việc xảy ra, phần tài liệu về vụ việc đã bị niêm phong vào trong kho, sau đó cũng không được nhắc tới nữa. Cho nên Hạ Tử Yên không hề biết đối thủ lần này của cô ta kinh khủng tới mức nào.
“Phó phân bộ, chấp sự có thể triệu tập ngay lúc này không đến 5 người. Cho dù tính cả ngài cũng không có phần thắng nào đối với tên Lỗ Trì kia…”
Đương nhiên Hạ Tam Hải hiểu rõ, sau khi nghĩ xong liền gọi điện cho trưởng phân bộ.
Thế nhưng vị trưởng phân bộ này thuộc kiểu rồng thấy đầu không thấy đuôi nên hiện tại không thể liên lạc nổi, gọi mười mấy cuộc điện thoại mà vẫn không thể liên hệ được.
Dưới tình thế cấp bách, Hạ Tam Hải vội mặc quần áo xong liền lao ra ngoài ngay tức khắc khiến cho hai vị chấp sự sửng sốt.
Bọn họ đều là những người có thâm niên trong phân bộ cho nên đều đã đọc tư liệu về Lỗ Trì.
“Phó phân bộ!”
“Ngài đi một mình rất nguy hiểm, ngài không phải đối thủ của tên đó đâu!”
“Tất cả đều câm miệng cho tôi!”
Hạ Tam Hải phẫn nộ quát: “Đó là cháu gái ruột của tôi! Tôi mà không đi thì ai đi!”
Đến 10 giờ tối.
Dưới màn đêm đen đặc, Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan và Lương Nghiên đều đã về phòng nghỉ ngơi. Ba cô gái ở chung 1 phòng còn Lương Siêu ở phòng bên cạnh để bảo vệ bọn họ.
Thế nhưng đèn điện ở đại sảnh tầng 1 vẫn sáng trưng, đám người Hạ Tử Yên vẫn đang nghênh đón quân địch, căng như dây đàn từ ban ngày cho tới tận bây giờ.
Bọn họ không ngừng đảo mắt, cổ họng thỉnh thoảng lại nhúc nhích vài cái cho thấy tâm trạng của bọn họ hiện tại đang căng thẳng tới mức nào.
“Haizzz!”
Hạ Tử Yên thở dài một hơi, cô không thể chịu đựng được việc ở trong một môi trường căng thẳng như vậy trong một thời gian dài. Sau khi chào những người khác, cô bước ra khỏi trang viên hít thở không khí.
Một lát sau.
“Này cô, cô có thật sự hiểu rõ về đối thủ sắp phải đối mặt không?”
Nghe thấy tiếng nói, Hạ Tử Yên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lương Siêu không biết đi ra từ lúc nào.
“Hừ, tuy rằng tôi không biết rõ nhưng thân là người trong võ đạo, tôi nhất định phải trừng trị kẻ chuyên làm việc ác như Lỗ Trì và hiện tại chúng ta đang có cơ hội để tiêu diệt ông ta!”
Lương Siêu sờ sờ chóp mũi, có chút xấu hổ nói: “Ừm, có thể là cô hiểu lầm ý của tôi rồi.”
“Ý tôi là ngay cả khi các cô có phối hợp tác chiến hoàn hảo với nhau, có lẽ các cô cũng không phải là đối thủ của ông ta đâu.”
“Nếu như nhóm các cô đã chuẩn bị tiêu diệt tên Lỗ Trì kia, vì sao các cô không kêu gọi những người lợi hại trong phân bộ tới chiến đấu?”
“Không ngờ anh dám xem thường bọn tôi!”
Hạ Tử Yên trợn mắt nói: “Chỉ là một tên cổ sư mà thôi, chúng tôi có nhiều người hợp lực với nhau như vậy nhất định có thể giết được ông ta! Cần gì gọi người khác tới giúp?”
“Huống hồ trước đó, tôi cũng từng đi tìm một vài chấp sự nhưng bọn họ đều tìm đủ lý do từ chối tôi, có lẽ là bọn họ không thèm giết gà bằng đao.”
Lương Siêu: “…”
Thấy vẻ mặt nói không nên lời của hắn, Hạ Tử Yên hừ lạnh nói: “Yên tâm đi, lát nữa không cần anh phải ra tay đâu. Anh chỉ cần tìm một chỗ nào đó trên tầng ngồi xem trộm là được, đừng gây phiền phức thêm cho bọn tôi là được.”
“Tôi…”
Lương Siêu hoàn toàn không nói nổi nữa, sau khi chúc 1 câu may miền liền đứng dậy và rời đi.
Nửa tiếng sau.
Hạ Tử Yên vừa mới quay lại phòng khách thì cửa lớn bắt đầu xuất hiện tiếng động “Ầm, ầm, ầm”.
Ngay sau đó, cửa sổ xung quanh phòng khách đều bị vỡ vụn ngay tức khắc. Từng cơn gió mạnh thổi vào khiến đám người Hạ Tử Yên rùng mình.
“Mọi người, đề cao cảnh giác!”
Giác quan thứ 6 mạnh mẽ của Hạ Tử Yên nói với cô rằng có gì đó không ổn nên cô lập tức hét lên.
Ngay khi mọi người còn đang đề cao cảnh giác, một tiếng cười nham hiểm đột nhiên vang lên.
“Chỉ là một lũ nhóc con, đừng lo lắng, các người sẽ được tự do nhanh thôi mặc dù quá trình này sẽ rất thống khổ.”
“Tên khốn kiếp!”
Hạ Tử Yên hét lên. Sau khi an ủi Trâu Lâm đang run rẩy vì sợ hãi, cô lập tức đứng dậy và quát to: “Lỗ Trì, ông đừng có giở trò giả thần giả quỷ ở đây nữa, tôi biết ông đã tới đây rồi!”
“Dù sao ông cũng là người có chút danh tiếng, nếu như ông có lá gan thì cứ bước ra đây chiến đấu với chúng tôi một trận!”
“Chiến đấu?”
“Chiến đấu với mấy người ư?”
Tiếng cười quái dị tiếp tục vang lên tràn ngập sự coi khinh.
Và ngay sau đó, cửa đại sảnh lập tức vỡ tan khiến cho mọi người đều kinh sợ.
“Đến đây!”
Một người trong đó đã chuẩn bị sẵn một ngọn giáo ném về phía cửa!
Vút!
Mọi người tập trung về phía ngọn giáo và phát hiện nó đâm xuyên qua cơ thể một người, trực tiếp đóng đinh người đó vào tường.
Ngay sau khi thấy rõ dáng vẻ của người đó, mọi người đều ồ lên!
“Là, là Hứa Hiểu Niên!”
“Còn người nằm trên mặt đất kia không phải là Triệu Minh sao?”
Đúng thế, hai người vừa đột nhiên bị ném vào trong đại sảnh chính là hai thành viên Vũ Minh chạy trốn lúc sáng.
Giờ phút này, hai người đều đã chết. Cách chết vô cùng thê thảm, quần áo tả tơi, trên mặt dính đầy máu và đất. Hơn nữa, vẻ mặt lúc chết vô cùng đau đớn.
Khó có thể tưởng tượng nổi trước khi chết, hai người này đã bị tra tấn tới mức nào…
Trong lòng mọi người bắt đầu ngập tràn sự sợ hãi.
Hạ Tử Yên nghiến răng nghiến lợi nói: “Lỗ Trì, ông mau lăn ra đây!”
“Ngay cả người của Vũ Minh mà ông cũng dám giết. Ông đã phạm vào điều cấm kỵ lớn nhất, ông nhất định phải chết!”
Vừa dứt lời.
Chỉ thấy một đám sương đen từ ngoài cửa đại sảnh tiến vào, trong đó lại truyền đến tiếng cười nham hiểm.
“Trước đây, ngay cả phó phân tiền nhiệm của các người cũng chết trong tay tôi. Đây chỉ là hai tên nhãi nhép, có gì mà tôi không dám giết chứ?”
Phó phân bộ tiền nhiệm chết trong tay Lỗ Trì ư?
Tất cả thành viên Vũ Minh ở bên cạnh Hạ Tử Yên đều ngơ ngác, bọn họ chưa từng nghe về chuyện này bao giờ.
Sau khi thấy vẻ mặt sợ hãi của mọi người, trong lòng Hạ Tử Yên chùng xuống.
Nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì sẽ không có cơ hội chiến thắng nào nữa!
Cô nhất định phải tìm cách xua tan sự sợ hãi của mọi người mới được, vì thế cô cắn răng quát to: “Nhất định là giả! Mọi người đừng nghe lời mê hoặc của ông ta!”
“Nếu như ông ta thật sự lợi hại như vậy thì chắc chắn sẽ không cần đánh đòn tâm lý với chúng ta ngay khi mới xuất hiện.”
“Chắc chắn ông ta đang nói láo, trước tiên muốn hù dọa chúng ta để làm suy giảm sức chiến đấu, sau đó mới tấn công!”
“Ồ?”
“Thế sao?”
Tiếng cười hung ác tiếp tục vang lên, ngay sau đó mọi người nhìn thấy một ông lão mặc áo bào đen chậm rãi bước ra từ trong màn sương đen.
Trên gương mặt già nua kia vẫn còn nụ cười khát máu khiến người ta vừa nhìn đã thấy sởn tóc gáy!
Người này chính là Lỗ Trì.
Hạ Tử Yên nhíu mày.
“Cuối cùng lão tặc này cũng xuất hiện.”
“Mau liên hợp thực hiện bí pháp!”
Chương 74: Ngược đãi con mồi chán lắm, chi bằng chơi đùa cùng tôi nhé?
Sau khi Hạ Tử Yên quát lớn, cô đứng đầu hàng cùng với hơn chục thành viên khác cũng đã lấy lại tinh thần. Bọn họ lập tức đứng ở phía sau cô và xếp thành trận pháp kỳ lạ rồi bắt đầu động tác kết ấn.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng với động tác kết ấn chưa được lưu loát, Lỗ Trì bật cười.
Giờ phút này, chắc chắn Hạ Tử Yên đang rất căng thẳng.
Nếu như trận pháp tấn công này có thể phát huy toàn lực thì sẽ rất lợi hại nhưng nó cũng có một nhược điểm chí mạng đó là dễ bị gián đoạn.
Hơn nữa, hiện tại cô vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn những người khác nên nếu như lúc này Lỗ Trì ra tay bất ngờ thì e rằng đội hình của bọn họ rất dễ bị phá hỏng.
Thế nhưng ngay khi cô còn đang vô cùng lo lắng thì đột nhiên có tiếng hét lớn từ phía sau.
“Vương Phi! Cô đang làm gì đấy!”
“Động tác kết ấn của cô sai rồi, không được phân tâm!”
Hạ Tử Yên: “…”
Không phải chứ!
Sống chết ngay trước mắt mà còn có người bị phân tâm ư?
Như vậy rõ ràng không phải là đang đưa đầu cho người khác hay sao!
Tuy nhiên khi Hạ Tử Yên đang có chút tuyệt vọng, cho rằng Lỗ Trì nhất định sẽ nhân cơ hội này phát động tấn công trí mạng nhưng đối phương lại chẳng hề có ý định ra tay, ngược lại còn cười rất to.
“Ha ha ha!”
“Này, mọi người đừng căng thẳng, không phải gấp. Đêm nay, tôi rất có kiên nhẫn ở cùng mấy người nên cứ bình tĩnh. Sai một lần thì tiếp tục làm lần hai, sai lần hai thì tiếp tục làm lần ba.”
Nghe xong, trong lòng Hạ Tử Yên tràn ngập sự xấu hổ. Cô âm thầm nghiến răng và tiếp tục chuẩn bị.
5 phút sau.
Sau khi 10 người kia hoàn thành tất cả công việc chuẩn bị và rót toàn bộ sức mạnh của bản thân vào cơ thể của Hạ Tử Yên một cách hoàn hảo, Hạ Tử Yên lập tức hét lên!
Chỉ trong nháy mắt, một nguồn năng lượng mạnh mẽ chưa từng có lập tức dâng tràn trong cơ thể khiến cho sự tự tin của cô tăng lên nhiều!
“Lão tặc, ông sẽ nhanh chóng phải trả giá cho khinh thường và kiêu ngạo của bản thân thôi! Mau chết đi!”
“Huyền Quang chưởng!”
Sau khi hét lớn một tiếng, Hạ Tử Yên đánh ra 1 chưởng. Một chưởng của cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ, trông cực kỳ lợi hại.
Trâu Lâm đứng ở phía sau thấy vậy, trong lòng cô ta cũng có chút mong chờ.
Có lẽ nếu như vị Hạ tiểu thư này có thể giết được cao thủ Long gia này thì những ngày sau cô ta không cần phải lo lắng nữa.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng không hiểu sau cô ta vẫn có cảm giác gì đó không được ổn lắm.
Ngay sau đó.
“Ha ha!”
Chợt Lỗ Trì cười với vẻ quái dị, sau đó dường như ông ta tùy ý phất tay một cái và màn sương đen ở phía sau bắt đầu quay cuồng kịch liệt như thể được thêm vào một loại chất xúc tác nào đó!
Sau đó, nó biến thành một cơn lốc xoáy sương mù nhỏ màu đen. Ngay khi ông ta chỉ tay vào nó, nó lập tức quét về phía Hạ Tử Yên!
Một chưởng của Hạ Tử Yên va phải cơn lốc xoáy kia nhưng nó chỉ dừng lại một chút rồi hoàn toàn bao phủ lấy thân thể mỏng manh của cô.
“A!”
“Đây, đây rốt cuộc là thứ gì vậy!”
“Mau, mau phá nó cho tôi!”
Tiếng hét của Hạ Tử Yên không ngừng vang lên bên trong cơn lốc xoáy khiến mọi người khiếp sợ.
Theo Trâu Lâm, cảnh này rất giống với trận chiến giữa Lương Siêu cùng với vị đại sư Hứa Tiến của Dương gia. Sự khác biệt chính là Lương Siêu đã phá vỡ thế tấn công của Hứa Tiến, thế nhưng hiện tại…
Hiện tại, tình trạng của Hạ Tử Yên có chút gian nan.
Qua vài giây sau.
“A!”
Chỉ thấy một tiếng hét chói tai vang lên, ngay sau đó mọi người trông thấy Hạ Tử Yên bị bắn ra khỏi màn sương đen!
Cô té ngã trên mặt đất và phun một ngụm máu đen. Trông cô vô cùng chật vật, quần áo rách tả tơi. Phần ngực hoàn toàn bị xé rách để lộ ra chiếc áo ngực ren màu đen ôm sát người cùng với cặp đùi trắng như tuyết.
Sắc mặt của cô đen sạm, rõ ràng đã bị trúng độc.
Mới đối mặt một lần đã bị thương nặng!
Sắc mặt của Trâu Lâm cùng với 10 người khác đều tái nhợt, hoàn toàn không có tinh thần chiến đấu.
Cùng lúc đó, tại tầng 2 của trang viên.
“Anh, có phải người xấu đang đánh nhau với vị tiểu thư xinh đẹp ở dưới tầng không? Ồn ào quá…”
“Lương Siêu, anh đi xuống xem thử đi, có thể giúp đỡ bọn họ một chút. Nếu không Nghiên Nghiên sẽ ngủ không ngon.”
“Anh rể, đợi một chút rồi hãy xuống. Lúc trước, những người đó dám khinh thường anh, cứ để bọn họ chịu khổ một chút đã.”
“...”
Lương Siêu cầm di động lên, hắn há miệng ngáp một cái rồi thở dài một hơi.
“Được rồi, sau khi tỉnh ngủ thì tôi sẽ xuống một chút.”
Dưới đại sảnh tầng 1 của trang viên.
“Ha ha…”
“Cô nhóc, cô còn thủ đoạn gì muốn đối phó với tôi đây? Cứ dùng đi.”
Lỗ Trì vừa cười vừa đi về phía Hạ Tử Yên.
Hạ Tử Yên ôm ngực đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự tự giễu và buồn bã.
Đến bây giờ cô mới hiểu lời khuyên của ông nội là không được gặp Lỗ Trì chính xác tới mức nào…
Sau đó, cô vội vàng nhìn về phía mười mấy người đồng bạn, cố nén đau đớn run giọng nói: “Mọi người, mọi người mau dẫn Trâu tiểu thư đi đi! Tôi sẽ cố gắng giữ chân ông ta.”
“Mọi người, mọi người cứ đi đi…”
“Sau khi trở về, giúp tôi nói với ông nội rằng xin cho phép tôi được tự quyết định lần cuối cùng. Sau này, tôi không thể, không thể chăm sóc ông đến cuối đời được nữa, cháu gái bất hiếu…”
“Hừ…”
Lỗ Trì lạnh lùng nói: “Đến bản thân còn lo chưa xong mà còn muốn lo cho người khác? Hôm nay, tất cả các người đều phải chết ở đây!”
“Còn về di ngôn này của cô, nếu như ngày nào đó có cơ hội thì tôi sẽ tự đi truyền đạt tới chỗ lão già Hạ Tam Hải kia. Nói không chừng, tôi còn tiễn ông ta đi đoàn tụ với cô nữa đấy, ha ha…”
Sau trận cười quái dị, Lỗ Trì lập tức thực hiện động tác kết ấn kỳ quái nào đó khống chế mà sương đen kì dị chậm rãi tới gần Hạ Tử Yên. Trong màn sương đen còn phát ra tiếng “vù vù” đầy kỳ dị.
“Cô bé, thật ra tôi đã để mắt tới cô từ lâu rồi. Trong máu thịt của cô có một mùi rất đặc biệt, đáng tiếc trước đó cô cứ ở mãi Trấn Giang khiến cho tôi không có cơ hội ra tay. Vất vả lắm tôi mới tìm được cơ hội tốt như hôm nay.”
Nói xong, Lỗ Trì nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ hưởng thụ.
“Nghe thấy không? Bảo bối của tôi vô cùng hưng phấn khi ngửi thấy mùi máu thịt của cô đấy.”
“Chỉ cần có thể cắn nuốt được máu thịt của cô, chắc hẳn tôi có thể tạo ra một Cổ Hoàng nhỉ? Đến lúc đó, thực lực của tôi…”
“Ha ha ha!”
Lỗ Trì đắc ý cười to khiến cho mọi người sởn cả tóc gáy, nhất thời ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có!
Lúc này, Hạ Tử Yên cũng vô cùng sợ hãi, không còn khí thế mạnh mẽ và dũng khí như trước nữa. Cô vội vàng dịch chân kéo thân mình lùi về phía sau.
“Đừng, đừng tới đây!”
Sau khi hô lên hai tiếng, cô thấy bản thân mình ngày càng gần với màn sương đen hơn. Hạ Tử Yên cắn răng rút con dao găm mang theo bên mình định cắt cổ.
Cô thà tự sát còn hơn chịu sự tra tấn như thế này!
Thế nhưng ngay khi cô vừa giơ con dao găm lên, Lỗ Trì hừ lạnh một tiếng. Ngay sau đó, một con hắc trùng tách ra khỏi màn sương đen trực tiếp đoạt lấy con dao găm trong tay Hạ Tử Yên…
Cuối cùng, đến cả tự sát cũng trở thành việc xa vời.
Dưới tiếng cười đắc ý và quái dị của Lỗ Trì, Hạ Tử Yên hoàn toàn tuyệt vọng.
Tuy nhiên.
Ngay khi cô còn đang chuẩn bị cam chịu số phận, tiếng cười khẽ vang lên trong đại sảnh.
“Này, lão chó già.”
“Ngược đãi con mồi chán lắm, chi bằng chơi đùa cùng tôi một chút được chứ?”
Chương 75: Đại thần dạo này đều khiêm tốn vậy sao?
"Anh Lương!"
Vẻ mặt Trâu Lâm kích động kêu lên, Hạ Tử Yên cũng đột nhiên mở mắt ra, nghe thấy tiếng cũng đột nhiên nhìn về phía cầu thang.
Chỉ thấy Lương Siêu đang khoanh tay dựa vào cầu thang, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái nhìn Lỗ Trì.
“Cái tên đầu đất này!"
Hạ Tử Yên lo lắng hét lên, lúc này kể cả tất cả bọn họ có hợp hết sức lực lại thì cũng không phải là đối thủ của đại ma đầu này, chứ đừng nói là năm tên cặn bã đến từ Thiên Hải này.
Lỗ Trì chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nham hiểm hung ác của ông ta trong nháy mắt dán chặt vào người Lương Siêu, sau đó ông ta đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra một nụ cười khát máu.
"Này..."
"Dạo này, ngày càng có nhiều thanh niên không biết sợ chết nhỉ!?”
“Hơn nữa, ở trên người cậu, tôi dường như ngửi được mùi vị còn tuyệt vời hơn so với con bé nhà họ Hạ kia, xem ra tối nay đã ấn định là đêm đại cát của lão già này rồi.”
“Ha ha ha!”
Sau khi ông ta vui sướng cười lớn một tiếng, Lỗ Trì liền không quan tâm đến Hạ Tử Yên nữa, ông ta chỉ vào Lương Siêu, một làn sương đen những con côn trùng kỳ lạ cấp tốc quét về phía Lương Siêu!
Nhìn thấy Lương Siêu vẫn đứng bất động trên cầu thang, Hạ Tử Yên nhất thời cuống cuồng trợn mắt, đang nghĩ rằng tên này có phải bị dọa ngu rồi không, cô vội vàng kêu lên.
Mặc dù trong lòng cô biết rất rõ, dù có nhắc nhở hay không thì cũng không có gì khác biệt cả.
"Cẩn thận!"
“Trong khói đen của ông ta toàn là độc trùng thôi!”
Ngay giây phút cô vừa dứt lời, Lương Siêu liền di chuyển.
Bùm!
Lòng bàn chân của hắn nhẹ nhàng dậm lên cầu thang, và một luồng khí mạnh mẽ vô song từ cơ thể bùng phát như một ngọn núi lửa!
Khí thế đó còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với sức mạnh của Hạ Tử Yên và mọi người hợp lực lại trước đó, hoàn toàn không cùng đẳng cấp!
Một mặt nạ huyền khí màu vàng kim nhạt trong nháy mắt ngưng tụ quanh người, tuy rằng Trâu Lâm không nhìn ra môn đạo gì, nhưng Hạ Tử Yên bọn người đều trợn to hai mắt, nhãn cầu sắp lồi ra!
Huyền khí phóng ra ngoài ngưng hình, người này...
Lại là một tông sư cấp cao thủ!
Thiếu niên tông sư, đối với bọn họ mà nói giống như là một nhân vật trong truyền thuyết, họ thường xuyên nghe các trưởng bối kể lại, trước đây chưa từng gặp qua!
Lỗ Trí cũng bị điều này làm cho vô cùng kinh ngạc, sau đó liền thấy đối phương thân ảnh lóe lên, xuyên qua làn sương mù độc trùng nhanh như tia chớp!
Bởi vì có áo giáp ánh sáng huyền khí hộ thân xung quanh cho nên hắn không mảy may tổn hại gì, ngược lại làn khói đen độc trùng kia lại phát ra những âm thanh gào thét chói tai. Độc trùng bị chết rất nhiều, khiến cho sương mù đen lập tức nhạt đi không ít.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, đối thủ đã vọt tới trước mặt ông ra, trên tay phải ngưng tụ ra một đạo ánh sáng vàng kim nhạt, nện xuống đầu ông ta với một khí thế bá đạo kinh người!
Dưới sự tập trung lại của ánh sáng, Lỗ Trì đột nhiên cảm thấy da đầu ngứa ran, cảm giác như toàn thân bị một lực vô hình đè nén áp chế.
Nhưng vào lúc này, ông ta cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, trong nháy mắt liền bộc phát ra một quyền toàn lực đấm về phía trước.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Ầm!
Khi cú đấm vừa giáng xuống, dưới ánh đèn sáng choang, mọi người có thể thấy rõ ràng vẻ mặt kinh hãi của Lỗ Trì.
Mà chỉ trong thời gian ngắn vẻ mặt đó lại chuyển hóa thành đau đớn.
"A!"
Tiếng Ách vang lên, Lỗ Trì dưới con mắt của tất cả mọi người há mồm trợn mắt rồi trực tiếp bị đánh bật bay ra ngoài, bị bắn bay ra cửa cách đó gần mười mét.
Tuy rằng nhìn không ra bị thương gì nghiêm trọng, cũng không có lấy một vết thương nhẹ, với lại cả người còn có vẻ vô cùng chật vật.
Lại nhìn Lương Siêu, đạo quang ấn trong tay còn chưa có tiêu tán, vẫn còn lực còn đọng lại.
Thắng thua đã rõ!
“Phù. . . "
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhớ lại những lời nhận xét mà họ đã đưa ra đối với Lương Siêu trước đây.
Ngược người ta như trò chơi?
Năm tên cặn bã?
Tất cả đều cúi đầu mặt đỏ tới mang tai, hận không thể tát mình một cái, đồng thời lồng ngực cũng trở nên khó chịu.
Các đại thần bây giờ đều khiêm tốn như vậy sao?
Tuy nhiên, ngay khi thần kinh của mọi người được thả lỏng, một sự thay đổi đột ngột xảy ra.
Chỉ thấy bên người Lương Siêu đột nhiên thoát ra một con bọ cánh cứng màu đen vô cùng kinh tởm to cỡ bằng bàn tay của một người trưởng thành bỗng nhiên cắn vào vai hắn.
Đù!
Sơ suất rồi!
Khuôn mặt của Lương Siêu tối sầm lại, hắn nổi cơn thịnh nộ. Nhìn thấy con bọ đen sắp bỏ chạy sau khi cắn xong một miếng, Lương Siêu lập tức ném đạo quang ấn trong tay về phía nó!
Vù!
Quang ấn di chuyển với tốc độ cực nhanh, bắn vào con bọ đen như một ngôi sao băng, đột nhiên biến thành một ngọn lửa dữ dội, bao quanh nó 360 độ không có góc chết!
Và khi con bọ đen bị đốt cháy, Lỗ Trì đang đắc ý cũng bắt đầu tê tâm liệt phế mà kêu rên ai oán.
"A!"
"Lửa của mày là lửa gì mà có thể thiêu đốt được Bản Mệnh Cổ Vương (1) của tao!?”
(1) Trùng độc cổ
“Mau dập lửa đi!”
Lương Siêu quát lạnh một tiếng xong rồi lập tức bấm tay bắn ta một ngọn lửa huyền khí, điều này khiến ngọn lửa đang trên không trung kia cháy càng lớn càng dữ dội hơn!
Chỉ trong vài giây, ngọn lửa biến mất trong không khí, và con bọ đen cũng bị đốt thành tro.
Bản Mệnh Cổ Vương bị tiêu diệt, Lỗ Trì đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng mà tổn hại nguyên khí trầm trọng.
“Phụt!”
Một ngụm máu đen phun ra, sau khi oán hận trừng mắt nhìn Lương Siêu, toàn thân gần như bị một tầng sương mù độc trùng màu đen bao phủ, lập tức quay người bỏ chạy!
“Tên nhãi kia, mày đã trúng độc trùng của tao, chậm nhất là ba ngày sau ắt sẽ bị biến thành một vũng máu mà chết thảm thôi!"
“Lão già này lấy việc bị trọng thương làm cái giá mà có thể liều chết với một vị thiếu niên tông sư như vậy thì cũng đáng rồi!”
“Ha ha ha…”
“Muốn chạy sao?"
Lương Siêu mặt lạnh lùng tựu muốn đuổi theo, trước đó ông già từng nói qua, nếu nhìn thấy loại người là tai họa nhân gian này, gặp được giết luôn, không được lưu tình.
Đây cũng là sứ mệnh của truyền nhân thiên y.
Nhưng vừa định đuổi theo hắn liền nghe thấy phía sau truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết.
"Tử Yên!"
"Cô sao vậy? Đừng ngủ, mau tỉnh lại đi!"
“Cô không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không chúng ta không biết phải giải thích cho phó phân bộ thế nào đây, với tính tình của phó phân bộ chắc chắn sẽ xé chúng ta ra mất!?”
"..."
"Tránh ra cho tôi!"
Mạng người quan trọng nhất, Lương Siêu đành phải quay lại.
Mọi người vội vàng theo lời tránh ra, những gì hắn nói bây giờ rất có quyền uy đối với hơn chục người đứng ở đây.
“Lương đại sư, sao rồi?”
“Độc của Tử Yên ngài có trị được không?”
Sắc mặt Lương Siêu hơi trầm xuống, trước tiên cứ phong ấn lại toàn bộ đại huyệt của Hạ Tử Yên, sau đó tỉ mỉ chẩn lại mạch cho cô.
“Tuy độc tính rất mạnh, nhưng may là thời gian trúng độc chưa lâu."
"Không khó để chữa."
Nói xong, hắn lại móc ra kim châm luôn mang bên người, sau đó phân biệt châm vào bốn huyệt tương ứng là phong thị, huyệt hải, phục thố và túc tam, đồng thời vặn nhẹ đầu kim, khiến mọi người cảm thấy kì quái.
Vì bốn huyệt này đều ở trên đùi nên việc này mang ý tứ khác.
Biết rồi, là đang ghim kim cho Hạ Tử Yên.
Nhưng người nào không biết, thoạt nhìn, giống như một tên lưu manh đang thả dê xoa đi xoa lại đùi mỹ nhân trắng như tuyết.
Càng khoa trương hơn là sau đó nữa, mọi người thấy Lương Siêu đang dùng tay trái xoay kim tiêm , tay phải của hắn duỗi thẳng về phía ngực của Hạ Tử Yên ...
Ngay sau đó, nghe thấy một tiếng "xoẹt!" một cái, chiếc áo nịt ngực bằng ren màu đen bị Lương Siêu đột ngột xé ra, và ném nó sang một bên ...
Và cảnh tượng này đúng lúc bị Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan vừa xuống lầu nhìn thấy, ai nấy đều đầy vẻ bối rối ...
Nhớ rằng Lương Siêu trước đó đã nói rằng mình không phải là người tùy tiện, Nhưng bây giờ có vẻ như ...
Một khi mà tùy tiện lên thì quả không phải là người nữa rồi!